Bắc Dã - Trần Niệm: Thời Niên Thiếu Của Đôi Ta
Tiểu Mễ cười hì hì nói: “Niệm à, cậu học trường kĩ thuật, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Vậy đã từng nghĩ đến mẫu bạn trai yêu thích của mình sẽ như thế nào chưa?”
Trần Niệm cất quyển từ điển Oxford vào trong cặp, kéo khóa lại, khẽ khàng đáp: “Tớ giết người, anh ấy phóng hỏa giúp tớ.”
🍂 THỜI NIÊN THIẾU CỦA ANH VÀ EM 🍂
🌸 Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
🌸 Thể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, đô thị, 1x1
...
..
.
Phía trên là những lời Trần Niệm từng nói với các cô bạn của mình về hình mẫu bạn trai lý tưởng, bạn nghĩ rằng câu nói này quá ngôn tình và thiếu thực tế ư? Không đâu, Trần Niệm không phải đang mơ mộng xa vời, mà cô ấy chỉ dùng một câu ngắn gọn để mô tả chính xác nhất về người trong lòng mình cho bạn của cô ấy nghe…
Bởi vì, quả thật cô ấy đã “giết người” và Bắc Dã - người con trai ấy đã thật sự vì cô mà “phóng hỏa”!
Thời đi học, có khi nào bạn lâm vào tình cảnh bị cô lập, tẩy chay, tệ hại hơn là bị bắt nạt chưa?
Nếu chưa, xin chúc mừng bạn, ít nhất bạn cũng đã có khoảng thời gian đi học khá bình yên.
Nếu rồi, vậy có lẽ ít nhiều bạn sẽ thấy vô cùng đồng cảm với Trần Niệm - cô gái nhỏ bé không chỉ đơn thuần là nạn nhân của những câu mắng chửi, những lời chê bai khinh miệt, của những trận đòn đau đớn từ các bạn học của mình... mà còn là nạn nhân của sự lăng nhục đến kinh tâm động phách, là người bị đẩy đến đường cùng, bắt buộc phải cầm dao lên để chống trả lại những kẻ ác độc mang danh ‘bạn cùng lớp’ kia.
Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em chỉ vẻn vẹn 29 chương, nhưng nhiêu đó là quá đủ để Cửu Nguyệt Hi lột tả xuất sắc được hai khía cạnh:
- Nạn bạo lực học đường
- Và tình yêu mãnh liệt mà Bắc Dã và Trần Niệm dành cho nhau.
...
..
.
Mở đầu tác phẩm là khung cảnh vài ngày sau cái chết của cô gái bé nhỏ Hồ Tiểu Điệp…
🍂🍂🍂
“Nhóm Ngụy Lai bắt nạt tớ, các cậu không nhìn thấy sao?”
Các cậu không nhìn thấy sao?
Tại sao không làm gì cả?
Tại sao các cậu không làm gì cả?!
🍂🍂🍂
Những câu hỏi trước khi chết của Hồ Tiểu Điệp cứ xoáy sâu, ám ảnh mãi trong lòng Trần Niệm - người chứng kiến giây phút cuối cùng khi cô còn sống.
Có lẽ vì vậy mà lúc tận mắt nhìn thấy cảnh Bắc Dã bị đánh hội đồng ở ngoài đường, trong một con hẻm nhỏ xíu, vắng tanh người qua lại, Trần Niệm lại dám dũng cảm cầm điện thoại lên gọi báo cảnh sát hòng giải cứu cho cậu.
Nào có ai đoán được rằng, sự lựa chọn không phớt lờ cùng hành động ngày hôm đó của Trần Niệm đã báo đáp lại cho cô một cậu thiếu niên vì cô mà sẵn sàng trả giá bằng tự do cả cuộc đời, báo đáp lại cô tình yêu, lòng ngưỡng mộ và sự bảo vệ từ sâu thẳm con tim cậu.
.
Trần Niệm là một cô học sinh lớp mười hai, học hành rất giỏi, tính tình khép kín, ít nói.
Bắc Dã lại là một cậu thiếu niên học trường nghề, có thể xem là thành phần cá biệt trong xã hội.
Hai đường thẳng song song là thế, ngỡ như cả đời bọn họ cũng chẳng thể gặp được nhau, mà dù có vô tình lướt qua thì cũng không nên để lại bất kỳ dấu ấn gì trong cuộc đời đối phương mới phải, thế nhưng một chuỗi sự kiện đã xảy ra và buộc chặt vận mệnh của bọn họ lại một chỗ.
Ấy là....
Sau khi Hồ Tiểu Điệp chết, đối tượng bị lăng nhục tiếp theo chính là Trần Niệm.
Một lý do chẳng lấy gì làm tốt lành, nhưng lại chính vì nguyên nhân như vậy đã kéo hai thiếu niên sát lại gần nhau, khiến bọn họ trải qua những tháng ngày giúp bản thân mình hiểu được nỗi đau cùng sự giãy giụa, tình yêu và nỗi tuyệt vọng trong cuộc đời của người kia. Chỉ có hai người bọn họ là kẻ duy nhất khiến đối phương tin tưởng, nương tựa vào, không rõ đây là sự may mắn hay là nỗi bất hạnh mà Trần Niệm và Bắc Dã phải chịu...
Điều mình thích trong tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi rất nhiều, đó có thể là câu chuyện nhân văn, lối dẫn dắt gay cấn; cũng có thể là thông điệp chị đưa đến cho độc giả rất có chiều sâu và ý nghĩa; cũng có thể đơn thuần chỉ là cách thể hiện tình yêu trong tác phẩm của chị luôn cực kỳ độc đáo và vô cùng mãnh liệt, khiến chúng ta có cảm tưởng: Trần Niệm sinh ra đã định sẵn sẽ là người của Bắc Dã, Bắc Dã có mặt trên đời này chính là vì cứu rỗi linh hồn của Trần Niệm.
🍂🍂🍂
“Em có muốn chết vào lúc này không?”
“Một chút muốn, một chút không muốn.”
“Anh cũng thế.” Chàng trai trẻ nói.
“Vậy nếu là cùng anh thì sao?” Cậu hỏi tiếp.
“Vậy nên em mới nói, có một chút muốn.”
🍂🍂🍂
Hầu hết các tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi mình đều đã đọc, và cái hay trong câu chuyện tình yêu của chị, ấy là họ thường không yêu nhau qua câu nói “Anh yêu em”, “Em cần anh”... mà sự rung động của họ thường được nhìn thấy qua mắt nhìn của người thứ ba, nghĩa là tác giả đã trao quyền cho chúng ta được tận mắt nhìn thấy, tận tâm cảm nhận được thứ tình yêu quá đỗi mãnh liệt đó của bọn họ.
Và tác phẩm này cũng vậy!
29 chương, bối cảnh thời gian cũng không quá dài, chỉ từ lúc Trần Niệm còn mấy tháng nữa là thi Đại học cho tới lúc cô thi Đại học xong, vậy mà nhiêu đó đã quá đủ để khiến chúng ta phải thừa nhận: tình cảm giữa hai người không phải là thứ tình yêu tuổi học trò sớm nở chóng tàn, đó là thứ cảm xúc khó mô tả được thành lời, chính là cái cảm giác “anh nguyện hy sinh cả đời mình trong tù tội chỉ để đổi lấy một tương lai tươi sáng cho em”.
Tại sao lại đưa một câu ví von nghe tối tăm vậy ư?
Bởi vì, Bắc Dã đã thật sự cam tâm tình nguyện nhận hết mọi tội lỗi về mình, thậm chí cậu còn làm nhiều hơn thế, để cảnh sát không một chút mảy may nghi ngờ, để cô gái bé nhỏ mà cậu yêu thương sẽ không phải chịu một chút tổn thương hay vết nhơ nào trong cuộc đời sau này…
...sau khi cậu hay tin...
🍂🍂🍂
“Em biết sẽ phải đi gặp cô ta nên đã mang theo dao, nghĩ là ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, thì có thể dọa cô ta không được đánh em nữa. Nhưng cô ta không sợ, em bảo cô ta đừng có lại gần, nhưng cô ta không nghe… em và cô ta xô đẩy… lăn lộn trên đất, em không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trong đầu em không nghĩ gì cả, em thật sự không nghĩ gì cả, thì cô ta đã…”
🍂🍂🍂
Anh nhìn Bắc Dã chăm chú, tóm được biểu cảm giống hệt với Trần Niệm ở căn phòng cách vách, đó là một loại biểu cảm nghiệt ngã đến tê tái.
Tại sao chứ?
Tại sao lại khó hạ gục các em ấy đến thế, tại sao các em ấy lại chắc chắn cảnh sát ở phòng bên kia thẩm vấn thất bại, chắc chắn rằng đối phương sẽ không phản bội mình đến vậy.
🍂🍂🍂
Đây là một đoạn trích mình rất thích, thể hiện rõ nỗi bất lực của anh cảnh sát trẻ tuổi khi bọn họ cố gắng làm đủ mọi biện pháp nghiệp vụ để lấy lời khai thật sự từ miệng của Bắc Dã và Trần Niệm, nhưng họ đã thất bại!
Bạn nói xem, phải yêu nhau và tin tưởng nhau sâu sắc tới cỡ nào mới có thể khiến hai thiếu niên còn chưa tròn 18, dám chôn vùi cả đời mình trong vòng tù tội, thậm chí có khả năng lớn sẽ bị tử hình, nhưng vẫn kiên quyết không phản bội nhau, không phản cung, không nhụt chí hay e sợ trước mặt những cảnh sát dày dạn kinh nghiệm thẩm vấn?
Nó là thứ tình yêu rung động tới nỗi như lời Trần Niệm từng nói với bạn mình, hình mẫu lý tưởng của cô ấy ư, chính là chàng trai mà “Tớ giết người, anh ấy phóng hỏa giúp tớ.”
.
Sợ spoil nhiều nên cũng không dám tiết lộ thêm, chỉ muốn nói rằng ở một góc nhìn nào đấy, đây là cuốn tiểu thuyết ngôn tình có chiều sâu và rất đậm mảng hiện thực.
Một lời khen không thể không kể đến là tác giả Cửu Nguyệt Hi vẫn giữ phong độ như ngày nào, nghe review của mình thì thấy có vẻ lời văn u tối, nhưng thật ra không đâu, truyện đưa đẩy cảm xúc của bạn lên xuống như trò chơi roller coaster ấy, nghĩa là sẽ khiến bạn không nhịn được mỉm cười, không nhịn được rơi lệ, và không nhịn được hét lên “aaaaaaaa, tại sao cuốn này hay quá vậy?!”
Thêm nữa là truyện của chị vẫn luôn có nhiều đoạn viết văn cứ như thơ, đọc rất mượt, rất êm tai và rất triết lý, nhắc tới đây thì cũng phải dành lời khen cho dịch giả của bộ này, dịch mượt và trau chuốt kinh khủng. Mình cũng thuộc kiểu thánh soi lắm mà vẫn chẳng phát hiện ra nổi một lỗi chính tả nào trong cả cuốn sách đây :))
Cuối tuần đến rồi, bạn hãy dành một chút ít thời gian cảm nhận tình yêu của Bắc Dã và Trần Niệm cùng mình đi ;)