Dài Lâu: Ngọn Lửa Rực Cháy Nơi Đấu Trường Thể Thao

DÀI LÂU

Tác giả: Tĩnh Thủy Biên

Thể loại: Đam mỹ, thanh mai trúc mã, thể thao, chữa lành trái tim, dịu dàng phú nhị đại võ sĩ quyền anh công & hiền lành lạc quan vũ công múa ba-lê thụ, HE.

Số chương: 63 chương

Những câu chuyện tình yêu của tuổi thanh xuân bao giờ cũng thật đẹp đẽ và đầy cảm xúc. Soi mình vào nó, ta thấy được chính bản thân mình đã, đang: hồn nhiên, chân thành, bồng bột và nhiệt tình. Trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn về học đường ấy, “Dài Lâu” chắn hẳn là một tác phẩm rất đáng để thưởng thức.

Cốt truyện nhẹ nhàng và lãng mạn kể về hai chàng trai thuở bé gặp nhau, mến nhau, yêu nhau và hạnh phúc cùng nhau mãi về sau. Tuy nhiên, câu chuyện của họ lại có những điều đặc biệt hơn, mới lạ hơn khiến chúng ta bị lôi cuốn và hấp dẫn. Đó là gì nhỉ?

Từ rất lâu rồi, tôi luôn thích những cuốn truyện có tình tiết liên quan đến thể thao dù tôi là một người chơi thể thao cực tệ. Thế nhưng đề tài này dường như rất hiếm hoi, hai nhân vật chính đều là vận động viên thì càng ít ỏi. May mắn tôi đã gặp được “Dài Lâu”. Giang Thâm năm 8 tuổi trong một lần theo mẹ đi giao hàng ở cung văn hóa thấy các bạn nhỏ khiêu vũ liền đam mê từ ngày đó. Cậu rất có khiếu, khả năng uốn dẻo và chịu đựng lại cực tốt. Vậy là thương con, mẹ liền cho cậu đi tập khiêu vũ (múa ba lê).

Ngày đầu tiên đi học, các bạn nữ trong lớp vì thấy cậu là vũ công nam duy nhất, lại có phần đen đúa liền trang điểm, bôi kem cho cậu. Cô giáo phát hiện ra và kêu cậu đi tẩy trang. Trong phòng vệ sinh không có gương, Giang Thâm xa lạ cầm tấm bông lau tèm lem mặt mày. Lúc đó, cậu bạn Bạch Cẩn Nhất – học môn quyền anh kế bên lớp cậu – liền ra tay nghĩa hiệp giúp cậu lau sạch. Ai ngờ được, miếng bông tẩy trang năm xưa lại trở thành bà mối mát tay cho hai con người xa lạ gặp gỡ và thân thiết với nhau hơn.

Từ đây, thế giới của những vận động viên thể thao mở ra, sự tập luyện cực khổ của họ, những trận thi đấu nghẹt thở, những hơn thua, vinh quang khi chiến thắng và đau khổ khi thất bại… tất cả đều được tác giả Tĩnh Thủy Biên miêu tả thật sống động.

Xuất phát từ niềm say mê, ba lê đã trở thành một phần không thể thiếu đối với Giang Thâm. Nó là đôi cánh mang cậu bay đến rất nhiều nơi, trình diễn cho mọi người xem, tỏa sáng rực rỡ.

Bạch Cẩn Nhất dù là thiếu gia nhà giàu nhưng từ rất nhỏ đã chọn quyền anh và giấc mơ tham gia vào liên đoàn quyền anh Mĩ, trở thành người trẻ tuổi nhất đeo đai vàng khi thi đấu hạng cân trung.

Con đường mà cậu bước đi đó cực kì kiên địn, dù mu bàn tay có chai sạn, dù có bao lần máu, mồ hôi đã đổ xuống thì như trong truyện miêu tả “mỗi một vết sẹo chính là một một huy chương”.

Hai con người ở hai bộ môn thể thao hoàn toàn trái ngược nhau: dịu dàng, dẻo dai >< mạnh mẽ, gân guốc ấy vậy mà họ lại yêu nhau theo một cách quá phù hợp. Sự ôn như Bạch Cẩn Nhất có được cũng chỉ dành cho Giang Thâm. Còn Giang Thâm dù trong cơn mơ cũng vẫn lẩm bẩm “Chồng em quá đẹp trai”.

Bên cạnh đó, tác giả lại vô cùng khéo léo khi chọn bối cảnh làng quê chân chất, bình dị để khắc họa nhân vật. Giang Thâm sinh ra và lớn lên tại một thôn xóm nghèo vật chất nhưng giàu tình người. Gia đình cậu khó khăn là thế nhưng lại được sống trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của hàng xóm làng giềng. Ba cậu đau eo, nhà nghèo không có máy cấy mạ, hàng xóm liền cho mượn. Cậu lớn lên nhưng bữa ăn lại không đầy đủ chất dinh dưỡng, không đáp ứng được yêu cầu tập thể thao của cậu, thế là người cho cậu sữa, người cho cậu trứng gà. Bố mẹ Giang Thâm dù là những người dân quê ít chữ nghĩa nhưng luôn dạy cậu đạo lí làm người ơn nghĩa trước sau, khiến cậu trở thành một người sống chân thành và tình cảm. Tuổi thơ của cậu không phải là ti vi hay điện thoại, cậu cùng những người bạn của mình Cẩu Mao, Thẩm Thụ Bảo, Trần Thanh Linh nào đi đào trứng, bắt cua vậy mà cuộc sống lại đầy màu sắc.

Cứ mỗi lần đọc về cuộc sống giản đơn của họ nơi chốn làng quê, tôi lại muốn nuôi gà. Vì sao hả? Trong một lần đi rừng, có một chú gà trống rừng đi theo bọn trẻ về nhà, từ đó, bạn gà trống rừng với chiếc đuôi ngủ sắc rực rỡ trở thành thú cưng của Giang Thâm, lấy tên là gà Tony. Sau này, gà Tony ấp được hai quả trứng thành hai chú gà con chip chip siêu đáng yêu. Giang Thâm liền đem 1 trong số đó tặng cho Bạch Cẩn Nhất. Chắc đời này cũng không ai nuôi gà như Bạch Cẩn Nhất đâu, nào tiêm vắc xin, nào cân đo đong đếm lượng thức ăn, gà lỡ ăn nhiều quá liền cho đi bộ để giảm cân.

Giang Thâm nói, “sao cậu biết gà ăn rồi”. Bạch Cẩn Nhất liền trả lời “tôi lấy thước đo”. Đến ạ với bạn Nhất! Câu chuyện của họ thật sự rất hồn nhiên và thơ ngây lại giản đơn dung dị quá. Đọc truyện mang đến cho tôi một cảm giác như người lạc trong sa mạc được uống một ngụm nước trong lành tinh khiết có thể gột rửa được tâm hồn mình vậy. Trong đầu tôi vẫn còn nhớ mãi một tình tiết, Cẩu Mao và Thụ Bảo mỗi người lén bỏ vào cặp của Giang Thâm quả trứng gà và chai sữa bò để cậu đi tập ở cung văn hóa lúc đói có đồ ăn. Lúc đó, Thanh Linh lại đưa cho Giang Thâm một viên kẹo, cậu nhận lấy đầy vui vẻ. Khoảng khắc đó, Cẩu Mao và Thụ Bảo thiệt ganh tị chỉ muốn cho cậu biết là chính mình đã cho cậu sữa và trứng gà. 4 người họ luôn bên nhau theo cái cách ân cần như thế đó!

Không chỉ là tình cảm, sau khi khép lại trang truyện điều tôi cảm nhận được nhiều nhất là “động lực”, là “ước mơ”. Giang Thâm từ năm 8 tuổi đến năm 25 tuổi, từ chàng trai nghèo nơi chốn thôn quê trở thành đệ nhất vũ công. Bạch Cẩn Nhất cũng từng ấy năm kiên trì một con đường. Và vẫn có đó Thanh Linh trở thành họa sĩ nổi tiếng. Ngày xưa ấy, ước mơ của cô tưởng chừng như dang dở, thể nhưng người anh trai của cô dù có trốn học đi làm thêm cũng vẫn muốn em mình được bộc lộ tài năng. Tô Hân yêu khiêu vũ là thế, nhưng rõ ràng con đường vận động viên không dễ đi, thi đại học rồi kiếm việc vẫn là con đường an toàn. Cô đã từng từ bỏ nhưng rồi niềm yêu thích đã lần nữa kéo cô trở lại với “khiêu vũ” viết tiếp ước mơ còn dở dang của mình. Lưu Tinh Chi từng ở đỉnh cao rồi vấp phải thất bại, sau đó ở ẩn một năm nhưng cũng niềm say mê đã giúp anh trở lại mạnh mẽ hơn. Và rất nhiều những con người khác, họ thi đấu không chỉ vì tấm huy chương hay danh dự của bản thân, họ cố gắng để bộ môn thể thao mà họ yêu thích ngày càng phát triển.

Mỗi một nhân vật trong truyện, dù hoàn cảnh và tính cách đều khác nhau, sự lựa chọn cũng khác nhưng tất cả bọn họ đều có một một điểm chung đó là “sống hết mình vì mục tiêu và lí tưởng của mình”. Vây mục tiêu và lí tưởng của bạn là gì, bạn có đang hết mình vì nó như những nhân vật trong truyện không? Đó là câu hỏi tôi tự hỏi mình và đang nỗ lực để trả lời.

Hi vọng bạn sẽ trải nghiệm thật tuyệt với tác phẩm này nhé!

Link đọc truyện: https://dammong.com/truyen/dai-lau/