Tổng Hợp Những Câu Nói Nhói Lòng Trong "Sương Chiều Não Nề"
SƯƠNG CHIỀU NÃO NỀ
Tác giả: Viburnum
Biên tập: Yến Phi Ly
Tên gốc: Mộ ải trầm trầm
Thể loại: Đam mỹ, bối cảnh dân quốc, 1×1, có H, Bá đạo chiếm hữu thương nhân công x Ôn hòa dịu dàng thầy giáo thụ, ngọt ngào ấm áp, công sủng thụ, HE~
Nhân vật: Diệp Côn x Đồng Nhạn Linh
"Nếu tương lai anh hối hận thì phải làm sao?"
“Tôi trước giờ làm việc chưa từng rối rắm lâu, cũng không lo nghĩ chuyện hối hận hay không. Lúc trước tôi tìm tới em cũng không suy nghĩ quá mười giây.”
"Anh không sợ em thề sống thề chết cũng không đồng ý sao?"
"Sự thật chứng minh, em không vậy."
"Chỉ cần em không hối hận, vui vẻ ở bên tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng em. Nếu em thật sự không có điều kiện gì, nếu sợ tương lai chúng ta không thể ở chung, tôi ký một bản hợp đồng cho em, sản nghiệp đứng tên tôi sẽ phân cho em một nửa, sau khi tôi chết di sản cũng thuộc về em. Nếu một ngày nào đó em chán tôi rồi, khi rời đi có thể lấy một nửa ‘giang sơn’ của tôi. Còn nếu em đợi không đợi được ngày tôi chết, vậy trước tiên xử lý tôi, khắp thiên hạ đều sẽ là của em.”
“Nếu anh làm vậy, về sau sao có thể ở chung với người nhà được nữa?”
“Hiện tại tôi đang ở cùng ‘người nhà’ mà.” Diệp Côn nói cực kỳ thoải mái: “Em chính là người nhà của tôi, nơi có em chính là gia đình, không cầu mong gì khác.”
Chưa từng nghe lời tỏ tình nào giống thế này, Đồng Nhạn Linh cảm giác tim mình gần như bị bóp nghẹt, rốt cuộc nhịn không được ôm chặt lấy đối phương, trước khi liều lĩnh chủ động hôn môi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, nói với hắn một câu tựa như lời thề nguyện “Hãy dẫn em đi! Giang sơn của anh em không cần, em giúp anh bảo vệ!”
Nhạn Thanh, anh lại tới thăm em đây.
Thật ra anh muốn mỗi ngày đều đến gặp em, nhưng anh cũng già rồi, sắp không lái xe được nữa, cũng chẳng thể ngồi được phương tiện giao thông công cộng.
Anh biết em sẽ chẳng trách anh nếu như anh không đến trò chuyện cùng em bởi vì thời tiết không tốt hoặc là thân thể không khỏe mạnh.
Quả thực là anh đã già rồi, hiện tại anh là người lớn tuổi nhất trong gia tộc Perrotta, trở thành nhân chứng sống cuối cùng của gia tộc này, trở thành ông già mà mọi người đều phải gọi một tiếng “ông Anthony” hay thậm chí là “cụ Anthony”.
Nhưng ký ức của anh vẫn luôn vẹn nguyên sống động, về thanh xuân và nhất là phần về riêng em kia.
Lần đầu tiên khi gặp em, dáng vẻ của em lúc ấy anh vẫn nhớ rõ trong đầu cho tới tận bây giờ.
Anh nhớ khi còn trẻ, chúng ta từng lặng im nghe tin báo từ tiền tuyến, vừa ôm lo lắng nếu xảy ra chiến tranh, nếu chúng ta thật sự chết tại nước Mĩ thì phải làm sao đây?
“Em không sợ, đất chỗ nào mà chẳng thể chôn người, nếu anh muốn chôn cất tại đảo Sicily, chỉ cần em còn một hơi thì nhất định sẽ đưa anh về, sau đó sẽ chôn bên cạnh anh. Nếu như em chết trước, anh muốn mang em về Sicily thì nhớ hỏa táng em rồi đưa em theo.”
Lúc em nói những lời này trên mặt là nụ cười xán lạn.
Nhưng sau đó cả hai chúng ta đều khóc.
Ngày ấy, lần đầu tiên anh hỏi em có muốn an táng tại Bắc Kinh hay không.
Em bảo muốn chứ, thế nhưng nếu như có thể chôn cất cùng một chỗ vậy thì địa điểm nào cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao linh hồn cũng biết bay mà?
Anh bật cười, lau mặt, sau đó nói, hay là chúng ta đều an táng ở Mĩ đi, trung hòa cả hai luôn?
Được đó. Em đáp rất nhẹ nhàng, cứ như vậy thoải mái đồng ý với lời anh.
Nhạn Thanh, có lẽ giống như em từng nói, đất chỗ nào mà chẳng thể chôn người. Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, nơi nào cũng giống nhau mà thôi.
Cho nên, em đợi anh thêm chút nữa nhé. Kiên nhẫn đợi anh một chút.
Nhạn Thanh, ti amo.