Những Chi Tiết Khiến Bạn Nhớ Mãi Khi Đọc Đam Mỹ
- Sau khi Trần Thiên Khanh ném sô-cô-la vào thùng rác, Lục Chính Phi thừa dịp Trần Thiên Khanh rời đi, trộm lấy sô-cô-la kia ra khỏi thùng rác, yên lặng ăn một mình.
Nếu là Trần Thiên Khanh chân chính sẽ không nhận miếng sô-cô-la này, cuối cùng người nuốt xuống, vẫn là hắn. - Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên.
-
Anh không có quên tôi.
Không có quên tôi.
Chỉ là không còn nhớ rõ anh vẫn còn yêu tôi... - Quắn Đần Báo Ân. -
Có nhiều chuyện người ta làm lần đầu tiên là vì mình, cứ nghĩ người ôn nhu như vậy chỉ có mình mới được biết, chỉ có mình mới được đối xử như vậy. Nhưng thích cũng vô dụng, mình là người đầu tiên không có nghĩa là người kia sẽ thuộc về mình...
-
Đại khái câu chuyện là như này: tớ thích tớ, tớ tỏ tình với tớ, tớ không thích tớ, tớ trốn khỏi server, tớ gặp ông xã tớ, tớ thích ông xã tớ, tớ đuổi theo qua đây, tớ chen chân vào giữa tớ và ông xã, ông xã tớ thích tớ, ông xã tớ bỏ tớ, cuối cùng tớ và tớ HE - Cám Ơn Em Vẫn Mỉm Cười.
-
Ta nguyện khuynh tẫn cả thiên hạ này, chỉ để đổi lấy một nụ cười chân tâm thật ý của huynh... - Khuynh Tẫn Thiên Hạ - Loạn Thế Phồn Hoa
- Thụ ngủ say, đế vương công bồng thụ về trước mặt bao người, mãi tới khi xung quanh k còn ai thì thụ mới mở mắt ra và bảo: “Chỉ còn Người ở lại cùng thần thôi ạ?”
“Cái gì? Ngươi đã tỉnh từ lâu rồi à?”
“Ngay lúc Người ôm thần, thần đã tỉnh rồi, nhưng xung quanh ồn ào quá, thần muốn khi thần mở mắt, chỉ cần nhìn thấy Hoàng thượng thôi.” - Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ
-
Duyên phận cũng chia làm hai loại. Khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Và ngược lại, đó là nghiệt duyên.
-
Sau này tôi có thể nấu cơm cho cậu, cam đoan còn khó ăn hơn so với ba cậu, tôi có thể giặt quần áo cho cậu, tôi mua cho cậu một tủ quần lót, mỗi lần giặt vất đi một cái...... Tôi dám cam đoan trên thế giới này, ngoài ba cậu ra, không ai đối với cậu tốt hơn tôi. - Thượng Ẩn
- Hợp tác vui vẻ, vì thế cậu ấy và ta trở thành đôi- kẻ- thù - truyền -kiếp thân thiết nhất trong lịch sử.
Hợp tác vui vẻ, vì thế cậu ấy lúc nào cũng lặng lẽ đứng sau ủng hộ ta, dù cho những việc ta gây ra khiến cậu ấy phải thốt lên không dưới một trăm lần câu " Lại làm bậy rồi", thì đối phương vẫn cứ tiếp tục ủng hộ việc làm bậy lần thứ một trăm linh một của ta.
Hợp tác vui vẻ. . . .
.
.
.
.
.
Mẹ kiếp, tên ấy mà chết rồi thì ta biết tìm ai mà hợp tác vui vẻ đây?
Anh hùng bất khuất nào có thể nhẫn nhịu được hơn trăm lần sinh sự làm liều của ta - Mệnh Kỵ Sĩ
- "...Tiểu Hoàng im lặng trong một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên Kim Khê Vân đang đứng cách đó không xa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, thần sắc tuy hờ hững, nhưng trong mắt lại ứa ra oán khí…Lặng lẽ thở dài, sao cứ phải cố chấp như thế.
Thoáng nghĩ ngợi một chút, Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Kim tiểu thư liệu có thể nào khiến Tư Đồ rơi nước mắt?”
Kim Khê Vân nghe xong sửng sốt, có chút mù mờ nhìn đăm đăm Hoàng Bán Tiên.
(...)
“Chuyện này tiểu tiên sinh không phải chính là làm khó ta ư?” Kim Khê Vân có mấy phần coi nhẹ, “Tư Đồ bang chủ nếu như đã chướng mắt tiểu nữ cứ việc nói thẳng, không cần phải đưa ra câu hỏi cố tình gây sự như vậy.”
Hoàng Bán Tiên nhìn chằm chằm vào Kim Khê Vân một hồi, nói: “Điều này làm sao cố tình gây sự được? Kim cô nương không muốn cùng người mình gắn kết vui buồn có nhau, cô an lành thì người ấy vui vẻ, cô đau buồn thì người ấy rơi lệ sao?" - Hoàng Bán Tiên
- "Ngủ với tôi có thích không?"
-...
"Nếu thích, có thể đừng tìm người khác không?" - Tương Kính Như Tân