Những Chi Tiết Ngược Tâm Kinh Điển Trong Đam Mỹ - Số 1

Từ lúc 20 tuổi, Cố Ngôn đã đi theo Tần Trí Viễn - kim chủ của anh. Suốt 8 năm sau đó, bên cạnh Tần Trí Viễn không lúc nào ngớt người lui tới. Nhưng Cố Ngôn vẫn bình bình đạm đạm, bởi anh biết Tần Trí Viễn là kẻ lí trí, lạnh lùng, sẽ không thật tâm yêu ai. Vì vậy, tất cả những “hồ ly tinh trẻ trung” kia có khiêu khích đến đâu cũng không khiến Cố Ngôn bận lòng.

Đến một ngày, Tần Trí Viễn nói: “Một nguời tới tuổi như tôi rồi, mới nghĩ cải tà quy chính, em nói xem có phải quá muộn rồi không?"

Kể từ đó, Tần Trí Viễn ra sức bày tỏ tình cảm hết sức chân thành với Cố Ngôn, mong muốn được cùng anh dắt tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Hắn gạt bỏ hết mọi tình nhân khác, cũng không còn bữa đực bữa cái mới xuất hiện trước mặt Cố Ngôn nữa. Hắn đề nghị anh dọn đến cùng sống chung, lại vì sở thích nấu nướng của anh mà sửa sang lại phòng bếp. Thậm chí khi Cố Ngôn đi quay phim xa, chỉ thoáng nghe nói anh bị trầy tay, Tần Trí Viễn cũng không quản công việc, vội vàng nửa đêm chạy đến tìm anh.

Đủ mọi loại thâm tình làm người lý trí như Cố Ngôn cũng không nhịn được mà chìm đắm. Anh cho rằng, 8 năm khổ cực yêu đơn phương của mình rốt cuộc cũng đã được đền đáp. Vì vậy, anh bắt đầu tin tưởng vào tình yêu của Tần Trí Viễn, hạnh phúc đón nhận những gì mà hắn và anh cùng nhau vun đắp. Nhưng rồi, một tai nạn giao thông đã phá nát tất cả. Trên chuyến xe ấy, có một diễn viên trẻ là Trương Kì, Cố Ngôn, Tần Trí Viễn và đạo diễn Triệu Tân - bạn thân từ thuở nhỏ của Tần Trí Viễn.

Bởi vì trời mưa, ở một khúc cua xe trượt bánh, hung hăng nện vào gốc một đại thụ ven đường. Cây lớn bị đụng phải, nhánh cây từ trên ầm ầm dồn xuống, nện lên đỉnh xe. Lái xe đúng lúc đánh tay lái, kết quả người ở vị trí phó lái bị đâm nghiêm trọng nhất. Tần Trí Viễn ngồi ở ghế sau phó lại, vội vàng đẩy Cố Ngôn ra, Cố Ngôn ngã vào Trương Kì thành một đoạn, hai người đều chịu đau.

Sau đó bọn họ nghe Tần Trí Viễn kêu to "Triệu Tân."

Thanh âm tê tâm liệt phế đến vậy, cả đời Cố Ngôn chưa từng nghe qua. Trong nháy mắt anh tỉnh táo lại.

Những điều ngày trước cảm thấy không thích hợp, những chi tiết nhỏ bị anh quên đi, tới giờ khắc này mới có đáp án chính xác. Tiệc mừng công Tần Trí Viễn sắc mặt tái nhợt, album bị thay đi trong thư phòng, cùng với chuyện hắn đột nhiên xuất hiện ở A thị, ... này đó đều liên quan đến một người.

Mà người kia không phải Cố Ngôn.

Cố Ngôn nhìn đến Trương Kì lộ ra thần sắc kinh ngạc, biết khẳng định của cậu ta và mình giống nhau. Ô tô bị đè ép đến biến dạng, Tần Trí Viễn không để ý tới bản thân cố gắng hướng về chỗ của Triệu Tân.

Nói một ngàn lần 'ta yêu ngươi' cũng không có ý nghĩa. Sinh tử trước mắt, mới biết ai là chân ái.


Còn gì đau đớn hơn, khi phát hiện ra người mình yêu lại yêu kẻ khác. Nếu lúc đó, tâm tình độc giả thương tiếc cho Cố Ngôn ngỡ là đã đau đớn nhất, thì đến khi đọc đến lời kể của Trương Kì về tai nạn xe này hẳn lại càng thương xót anh hơn.

Trương Kì: “Cái cây bị đụng phải kia cành cây xuyên xuống dưới, ép đến mức nóc xe đều bị biến dạng, nhất là chỗ Tần tổng mấy người, có nhánh cây …”

“Thế nào?”

“Có nhánh cây đâm tới, thiếu chút nữa đã thương tổn đến đôi mắt của Tần tổng, Ngôn ca liền dùng tay của mình chắn nhánh cây đó. Bàn tay anh ấy bị nhánh cây xuyên thấu, máu chảy ra thật nhiều, thế nhưng anh ấy có chết cũng không chịu buông tay …” Trương Kì nói tới đây, giống như nhớ lại cái cảnh máu tươi đầm đìa kia, kìm lòng không được rùng mình một cái.

Tần Trí Viễn đột nhiên cảm thấy một loại đau đớn lan khắp toàn thân. Hắn vội vàng nâng tay đè lại trán mình, hỏi “Sau đó thế nào?”

“Sau đó thì xe cứu thương cũng tới rồi.”

“Qua bao lâu mới tới?”

“Cũng không lâu lắm."

Tần Trí Viễn chăm chú nhìn cậu ta.

Trương Kì lập tức chột dạ, thành thành thật thật đáp “Ngày đó trời còn có mưa, nơi xảy ra tai nạn lại hẻo lánh, phỏng chừng cũng phải đợi hơn hai mươi phút.”

Tần Trí Viễn không thể tưởng tượng cái cảnh kia.

Ở trong cái xe vặn vẹo biến dạng, Cố Ngôn không để ý tới bản thân cố chấp vươn tay qua cứu hắn.

Nhánh cây xuyên thấu bàn tay phải nấu ăn của anh, máu một giọt lại một giọt dừng trên gương mặt người anh yêu thương nhất, mà anh vừa biết được, trong lòng người này không phải anh.

Anh làm sao chống đỡ qua hơn hai mươi phút kia?

Mắt nhìn tình yêu của mình từng chút chết đi, giấc mộng của mình từng chút rời xa, là anh tự tay đào tâm mình đem ra, lại bị người hung hăng dẫm nát dưới chân.


Tần Trí Viễn so với hắn kích động hơn: “Nhưng từ khi xảy ra tai nạn đến giờ, em không tự mình xuống bếp nữa, tay em có thể không bao giờ… có thể…”

Cố Ngôn đánh gãy lời gã: “Anh nghe tin đó xong thì sao, trong lòng nghĩ thế nào? Áy náy? Cảm kích? Hay là cảm thấy ước mơ của tôi không thể thực hiện được nữa, cảm thấy đáng thương quá? Nếu là vậy thì không cần…”

“Cố Ngôn…”

“Không bằng đoán xem bây giờ tôi nghĩ gì đi.” Cố Ngôn vẫn cười, dịu dàng nói: “Tôi lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là cảm ơn trời đất, người tôi yêu bình an vô sự.”

Cả người Tần Trí Viễn chấn động, tay nắm chặt điện thoại.

Lúc Cố Ngôn yêu sâu đậm, hắn đem tình cảm giấu sâu dưới đáy lòng, không cho ai biết. Hiện tại mọi chuyện đã qua, hắn ngược lại có thể thẳng thắn mà nói ra miệng.