[Review] Phản Thân - Ác Nguyền Sinh Tử

PHẢN THÂN_ÁC NGUYỀN SINH TỬ

Tác giả: Cáo

Thể loại: Boylove, huyền huyễn, linh dị thần quái, time travel…

Giới thiệu:

Phản Thân - chống lại chính mình.

Ác nguyền sinh tử - một lời ếm nguyền, cụ thể thì nó là một lằn ranh chia cắt, tạo thành hai bên sáng tối. Những ai đã bước vào vùng bóng tối chỉ có một cách duy nhất là bước tiếp, quay đầu lại không phải là bờ mà chỉ có cái chết.

Tiêu Minh và Giang Đông là đôi bạn thanh mai trúc mã, cả hai đều là pháp sư ở học viện Pháp thuật Kim Tước xứ Nam.

Một ngày nọ, đột nhiên Tiêu Minh phát hiện ra một bí mật động trời khó mà có thể tin nổi, ấy là bản thân mình... dường như không có thực. Hắn thực chất chỉ là một phiên bản bị dòng thời gian ném xuyên về quá khứ. Còn phiên bản tương lai của hắn giờ đã trở thành một tên pháp sư hắc ám, thống trị hết toàn bộ địa cầu. Nhưng hắn ta rất cô đơn, không có một ai bên cạnh hắn cả, tất cả những ai yêu thương hắn đều vì hắn mà chết hết.

Hắn là pháp sư, nắm trong tay thứ tà thuật mà ngay cả thần chết cũng khiếp sợ. Năm xưa hắn và thần chết từng chiến một trận long trời lở đất, kết quả là tử thần bại trận, bị chính tay hắn giết chết. Hắn mãi mãi bất tử, nhưng người hắn yêu thì lần lượt cứ từng người từng người rồi sẽ rời đi. Vì sao ư? Chính là bị hắn giết đấy!

Hôm nay hắn về đây để tìm lại người ấy, mang người ấy trở về bên cạnh hắn, giữ gìn người ấy sống mãi mãi cùng với mình. Thần tiên hay vũ trụ càn khôn, một tay hắn chấp hết. Hắn nhất định làm đảo lộn luân thường, sẽ giữ cho bằng được ái nhân ở bên cạnh.

Mình may mắn được tác giả gửi tặng cuốn sách “Phản thân – Ác nguyền sinh tử” cũng như được đọc phần spoil của anh ấy về quyển “Thần Sấm” đã xuất bản từ năm 2016, thế nên khi chỉ đọc nội dung của cuốn Phản Thân thì mình vẫn nắm được cốt truyện cơ bản và hiểu được các tình tiết cũng như biến chuyển xuyên suốt nội dung câu chuyện.

Với mình, đây là đề tài không mấy mới mẻ khi đã từng đọc một vài bộ đam linh dị thần quái, huyền huyễn, tu chân,… khác. Thế nhưng ở Phản Thân, tác giả đã tự vẽ ra cho riêng tác phẩm của anh ấy một bối cảnh với những tên gọi riêng và đầy thú vị. Đó là sự kế thừa từ những gì có sẵn, nêm thêm trí sáng tạo phong phú của người viết để tạo ra một không gian phát triển riêng biệt.

Về nội dung câu chuyện, với một người mê mẩn dòng phim/truyện có yếu tố time travel như mình thì rất rất muốn tặng cho Cáo thêm điểm cộng vì cái sự xoắn quẩy của vòng lặp thời gian. Đó là trận chiến của nam chính và những người bạn chống lại thế lực hắc ám, đó cũng là cuộc chiến ‘nghiệt ngã’ của một kẻ cô độc trong tương lai đối đầu với chính ‘bản thể’ của mình nơi quá khứ. Vốn dĩ thời gian đã là một thứ chẳng thể nào nắm bắt và hiểu rõ trọn vẹn, vậy nên có lẽ người đọc hãy đơn giản thôi, đừng mong chờ vào việc lí giải nó, thấu hiểu nó một cách triệt để, mà cứ thoải mái xuôi theo chuyến hành trình của nhóm bạn Tiêu Minh, Giang Đông, My Anh và Kry Đa để cảm nhận được nhiệt huyết, quan niệm sống và tính cách độc lập của mỗi một nhân vật. Và biết đâu đấy, bạn sẽ bị câu chuyện sáng tạo này hút hồn thì sao?

Điểm mình khá ưng ý ở Phản Thân là nhân vật mà tác giả dựng nên không mấy giống một hình mẫu có sẵn, thiết lập hình tượng cũng tương đối không bị dập khuôn theo một ai cả. Lời thoại cũng rất gần gũi với chúng ta, vừa xen chút yếu tố hài hước vừa hài hòa với những câu chữ có chiều sâu.

Tình cảm của cặp đôi Tiêu Minh và Giang Đông tuy khá ít đất diễn và có phần hơi nhạt nhòa nhưng cũng có những phân cảnh đáng yêu, thể hiện tình cảm và sự quan tâm mà cả hai dành cho nhau.


…cảm thấy đáng ghét, chỗ nào cũng đều đáng ghét, chỉ muốn ôm chặt cậu ấy, ôm chán rồi thì đem ném xuống biển cho thủy quái nuốt hết cái cơ thể đó của cậu ấy cho xong: “Chết tiệt! Thân thể của cậu! Cậu không biết giữ mình à?”

“Giờ đi đâu đây?” Giang Đông kề tai Tiêu Minh, đôi môi tô chút vẻ ngây ngô, hỏi.

Tiêu Minh giấu đi tia cười, lạnh giọng nói: “Tất nhiên là đi về nhà quăng cậu lên giường!”

“Á! Lên giường làm gì?” Giang Đông trố mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh, gò má hai người vô tình cọ vào nhau, cảm giác tiếp xúc cứ lúc nóng lúc lạnh.

Tiêu Minh nghiêng đầu húc nhẹ vào trán Giang Đông, trong lòng dâng lên một cảm giác căm ghét lạ thường.

“Ui!” Giang Đông nheo mắt, lườm qua Tiêu Minh, đang định to mồm trách móc nhưng cuối cùng lại thôi, cậu đưa tay dụi mắt rồi lại chui đầu vào cổ Tiêu Minh muốn ngủ.

“Tất nhiên là đi ngủ.” Tiêu Minh chau mày.

“Còn sớm. Cõng mình đi dạo chút nữa đi.” Cằm Giang Đông lúc này vẫn đặt trên vai Tiêu Minh. Cậu tuy nói thế nhưng hai mắt đã bắt đầu lim dim lờ đờ.

“Không được.” Tiêu minh nhích vai lên một chút cho Giang Đông tựa đầu được thoải mái hơn.

Từng bước chân rải xuống đi thật chậm, con đường này nếu cứ dài ra mãi thì vừa hay biết mấy.

Ngoài ra thì mình cảm thấy cách cuốn sách được trình bày rất đẹp. Bìa thiết kế bắt mắt, bookmark siêu chất lượng. Sau tên của mỗi một chương sẽ là một đoạn nhỏ, hoặc một câu ngắn với nhiều ý nghĩa. Ví như ở chương 10 - Nhận ra, mình rất ấn tượng với những lời đơn giản, nhẹ nhàng nhưng lắng đọng ấy: “Đời người ngắn ngủi, thời gian thầm trôi, không phải thời gian bỏ đi mà chính chúng ta đã bỏ lại những ký ức đẹp đẽ. Ngoảnh đầu nhìn lại, dù màu thời gian đã vô tình phai nhạt, hình ảnh phía sau vẫn là cậu và tôi, vẫn hiện lên sống động như mới ngày nào, ở nơi sân trường, có một người vẫn ngây ra nhìn cậu.”

Thế nhưng, mình vẫn có những tiếc nuối nhất định sau khi đọc Phản Thân, bởi vì câu chuyện có một số chi tiết gây ra cảm giác thừa thãi. Dù tác giả có lối viết riêng, câu chữ trôi chảy, mượt mà thì mảng mà anh ấy còn vướng chút khúc mắc có lẽ là ở cách dẫn dắt câu chuyện. Nếu như nó có thể bớt rườm rà đi, thay bằng một cách kể mộc mạc hơn, tất nhiên vẫn là tả, là gợi, là những câu từ đẹp đẽ, có chiều sâu như hiện tại nhưng được gột bớt đi cái sự bóng bẩy để bật lên nội dung sâu sắc hơn thì sẽ tuyệt vời biết mấy.

Nói đơn giản thì thế này, cá nhân mình thích một câu chuyện xây dựng trên nền tảng đơn giản để rồi bóc từng lớp từng lớp ra thì ta sẽ phải bàng hoàng, khóe mắt sẽ cay, con tim sẽ say hơn là một câu chuyện đầy hoa mỹ, phức tạp nhưng hóa ra mọi sự ẩn sau lại không quá bất ngờ hay hoành tráng. Mình đã đọc câu chuyện này rất chậm, một phần vì đôi chút khá khó hiểu của nó, một phần vì mình muốn ‘soi’ lỗi kĩ hơn chút bởi đây là một cây bút Việt. Cáo đã vận dụng từ ngữ rất đa dạng, đôi khi là ‘lạ’ với chính mình, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khá dễ chịu và khiến mình cảm thấy muốn học hỏi để dùng trong việc biên tập truyện sau này. Tất nhiên, mình vẫn khắt khe nên muốn anh ấy viết câu cú chuẩn mực hơn chút nữa, dùng liên kết câu để ý văn trơn tru hơn và hạn chế một số chỗ bị lặp từ còn mắc phải.

Mình vẫn sẽ tiếp tục chờ mong các tác phẩm tiếp theo của một cây bút người Việt có phong cách riêng như Cáo trong tương lai. Cũng mong chờ một cái kết trọn vẹn mà anh mang lại cho cả Tiêu Minh, Giang Đông và “chàng trai đến từ tương lai” mà mình lỡ dành tặng cho chút tình cảm ấy =))))

Lần đầu tiên đọc một tác phẩm BL của người Việt mình viết, dù còn chưa hoàn toàn thỏa mãn theo kiểu cho điểm 10/10, nhưng mình sẽ rất vui vẻ ủng hộ con đường phát triển của anh ấy trong tương lai. Biết đâu được, mai này, một Cáo hoàn thiện hơn sẽ viết nên một tác phẩm mà độc giả nào xem xong cũng phải dành trọn vẹn lời yêu thương và mến mộ cho anh ấy, nhỉ? ~