[Review] Ánh Trăng Trong Lòng Hắn
ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG HẮN
Tác giả: Sơ Hòa
Thể loại: mất trí nhớ thâm tình (tra) công x si tình dương quang thụ, quân nhân, ngược, 1x1, HE
Văn án:
Yêu --- từng có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.
Yêu em, bất kể là quá khứ, hiện tại hay là tương lai.
Một câu chuyện cẩu huyết về nhân vật chính phải giãy giụa giữa "Kìm lòng chẳng đặng" cùng với "Trách nhiệm đạo đức"...
Lời đầu tiên, các bạn có tin chang không=)) có tin tác giả Sơ Hòa không=)) Vì nếu có, thì nhảy ngay và luôn đi. Thiệt tình thì bộ này hay dữ lắm, motip không phải quá mới mẻ nhưng truyện lại khai thác từ góc độ của “người thứ ba” nên đọc vẫn khá lạ, khá cuốn hút. So với các bộ mình từng đọc trước đây của Sơ Hòa thì có vẻ bộ này được viết chắc tay nhất, logic hợp lý, kết không hẫng không cụt như vài bộ khác. Tính cách công thụ trong này thuộc dạng rất nhiều người ưng nè, cực si tình, cực chân thành, là mẫu công thụ mà sau khi đọc xong rất dễ dàng khiến nhiều bạn rục rịch muốn thay đổi vị trí top 3 công/ top 3 thụ trong lòng mình đó=))
Quay trở lại câu hỏi trên, vì sao mà lại hỏi thế ư? Vì cái hay nhất của bộ Ánh Trăng Trong Lòng Hắn là sự lắt léo, nút thắt nút mở, tình tiết thay đổi kịch tính lên lên xuống xuống, mà nếu mình spoil sạch thì sẽ khiến nhiều người hụt hẫng khi đọc truyện mất, còn nếu không spoil, mà chỉ review kiểu úp úp mở mở thì thiệt là sẽ thấy bộ này hãm dữ lắm, công thụ đều đáng ghét, ưng không nổi… thì làm sao mà có động lực nhảy hố được?
Vậy nên, những ai đó giờ vẫn tin tưởng bản review của nhà mình thì dứt khoát quay đầu nhảy hố ngay và luôn. Nhảy xong rồi hãy quay trở lại đây đọc bản spoil sau để bàn luận với chúng mình về bộ truyện rất toẹt này của Sơ Hòa nhé!
[GÓC SPOIL]
Hơn mười năm trước, Dụ Thần - Hạ Hứa và Thường Niệm là bạn học cùng cấp 3 với nhau.
Thường Niệm đã yêu đơn phương Dụ Thần từ khi cậu còn rất nhỏ, nhưng vì giữ cho tình bạn được lâu dài, cậu cứ âm thầm bám theo sau lưng Dụ Thần như một cái đuôi với danh nghĩa bạn thân. Vậy nhưng, đám bạn của hai người lại suốt ngày trêu chọc, cho rằng Thường Niệm là “cô vợ nhỏ” của Dụ Thần. Hai người thì kiểu cây ngay không sợ chết đứng, thế nên cứ mặc kệ lời trêu đùa khiến không ít người đều nghĩ đây là chuyện có thật!
Dụ Thần và Hạ Hứa là đôi bạn oan gia, đánh nhau một trận xong thì thích nhau từ lúc nào không hay. Trong 3 năm cấp 3 đó, tình cảm của họ cứ được vun đắp từng ngày từng ngày một. Cứ mỗi ngày trôi qua, bọn họ lại yêu đối phương nhiều hơn. Thế nhưng, Dụ Thần thì lờ mờ đoán được Hạ Hứa thích mình, nhưng Hạ Hứa thì lại cho rằng Dụ Thần chỉ xem anh là bạn bè thân thiết. Đến nỗi mà, khi nhận được “món quà định tình” là miếng ngọc hộ thân mà Dụ Thần luôn luôn mang theo trong người, Hạ Hứa cũng chỉ cho rằng đấy là miếng ngọc thừa mà “tôi đeo chán rồi nên tặng cậu đấy!” như lời hắn nói.
Năm lớp 12, trong một tình huống rượu say cẩu huyết, người nhà của Thường Niệm hiểu lầm rằng bọn họ đang hẹn hò. Sau một trận đòn roi dã man, cả Dụ Thần lẫn Thường Niệm đều bị gia đình tống vào “trại chữa bệnh đồng tính”. Vì để bảo vệ Hạ Hứa không bị người nhà mình phát hiện, trong những tháng ngày ở đó, Dụ Thần đã gồng mình đấu tranh với mỗi lần thôi miên để các “bác sỹ” không thể “nhìn” thấy được anh. Hậu quả là, 3 tháng sau, Dụ Thần bị tổn thương thần kinh khá nặng, gần như mọi ký ức về những năm cấp 3 hắn đều quên sạch. Người đồng hành cùng hắn vào trại điên loạn đó là Thường Niệm thì còn đáng thương hơn, cậu bị chấn thương cột sống, liệt cả người, không còn tự đứng dậy đi lại được nữa…
Trước tình cảnh đó, gia đình hai bên đều rất hối hận, cộng thêm việc họ đều hiểu lầm rằng Dụ Thần và Thường Niệm đang hẹn hò cùng nhau, nên sau khi rời khỏi “trại chữa bệnh đồng tính” đấy, bọn họ không chỉ chấp nhận mà còn cố gắng vun đắp vào cho đôi trẻ, tự cho rằng “mình là người hiểu chuyện”, “là người tác hợp cho tình cảm chân thành dám vượt mọi trở ngại khó khăn” của hai đứa nhỏ.
Trước sự thay đổi quyết định 180 độ đó, Dụ Thần là người hoang mang nhất, vì hắn đã mất hết ký ức quan trọng, chỉ mơ hồ nhớ được đúng là Thường Niệm từng vì hắn mà bị đánh, hắn cũng từng che chở đòn roi cho cậu, cả hai là bạn bè thân thiết từ bé… hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, thế nên dù Dụ Thần luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng khi đối diện với thân thể tàn phế của Thường Niệm cùng những lời “bơm mớm” sẵn của gia đình và bạn bè, hắn thật sự cho rằng mình và cậu là một đôi tình nhân, chỉ là, hắn chẳng có chút tình cảm nào với cậu đã. Và vì suy nghĩ đó, hắn luôn cảm thấy dằn vặt kinh khủng, vì lẽ ra mình nên phải thấy yêu người đã “cùng chung hoạn nạn” với mình dữ lắm mới phải, nhưng quả thật ngoài áy náy, trách nhiệm thì hắn chẳng còn tí cảm xúc nào với cậu ta!
Cỏn riêng Thường Niệm, cậu là người hiểu rõ hơn hết sự thật năm đó là như nào, nhưng sau khi tỉnh dậy, bàng hoàng đau đớn trước việc mình đã trở thành người tàn phế, hơn nữa gia đình đã hoàn toàn ủng hộ mình và Dụ Thần, còn người cậu yêu nhất lại đã quên hết tất cả. Nếu là Thường Niệm, mọi người sẽ quyết định thế nào đây? Vậy đó, ai cũng có sự ích kỷ của bản thân, và Thường Niệm cũng không ngoại lệ, dù biết rất rõ người Dụ Thần thật sự thích là ai, nhưng cậu vẫn im lặng để níu giữ hắn lại cho riêng mình.
12 năm sau, Hạ Hứa tình cờ gặp lại Dụ Thần - người mà anh vẫn yêu sâu sắc suốt ngần ấy năm qua. Nhịn không được cảm xúc trào dâng trong lòng, anh đã dụ dỗ hắn lăn giường cùng mình một lần!
Kể từ đó, chuỗi cảm xúc của Dụ Thần vô cùng mâu thuẫn giằng vặt. Hắn không nhớ ra Hạ Hứa là ai, nhưng không hiểu sao mỗi khi lên giường với anh hắn lại thấy thỏa mãn, sung sướng và tràn ngập cảm giác cả cơ thể và trái tim được lấp đầy một cách kỳ lạ.
Nhưng…
Cả Dụ Thần lẫn Hạ Hứa đều tự biết mình chính là kẻ tội đồ, vì quả thật, bọn họ đang ngoại tình sau lưng Thường Niệm…
Trước tình huống đó, Dụ Thần nên tuân theo lý trí để về với “người yêu đã vì mình mà hy sinh cả sức khỏe của bản thân suốt hơn 10 năm qua” - Thường Niệm, hay nên nghe theo trái tym mà đến với Hạ Hứa - kẻ khiến hắn mê muội và rúng động cả tinh thần khi chỉ cần nhìn anh, nghe anh nói, chạm vào anh?
Ngoài tình huống cẩu huyết này ra thì Ánh Trăng Trong Lòng Hắn vẫn còn rất nhiều tình tiết lật lên lật xuống, khúc khuỷu qua lại. Ngược tâm thì chắc chắn phải có rồi, nhưng cũng may là kiểu mình thích nhất, ngược luyến tình thâm, thành ra đọc vẫn cực kỳ dễ chịu. Ban đầu đọc vô mà chửi công nhiều bao nhiêu thì càng về sau mình lại càng thương bạn ấy bấy nhiêu. Ngoài ra thì truyện của Sơ Hòa có một đặc điểm là dù có phân vai cho nhân vật phản diện/ người thứ ba tồi tệ ra sao, thì cuối cùng độc giả vẫn chẳng thể ghét họ được. Truyện này cũng vậy đấy, nghe kể thì Thường Niệm có vẻ rất xấu xí, nhưng tới khi đọc rồi thì mình lại khá thương cho cậu bé. Một nhân vật mâu thuẫn rất đáng để mọi người mổ xẻ, bàn luận nè.
Ai đọc rồi thì cho mình xin vài câu nhận xét công tâm về Thường Niệm đi, dĩ nhiên mình thích Hạ Hứa vô cùng, nhưng vẫn mắc tật “thánh mẫu” nhịn không được xót thương cho Thường Niệm lắm lắm :(