[Review] Bao Dưỡng + Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào

KIM CHỦ KHÔNG YÊU TÔI CHÚT NÀO

Tác giả: Nhất Trích Đại Nhạn

Thể loại: Đoản văn, hiện đại, ngọt sủng, bao dưỡng, HE

Couple: Văn Tu Viễn x Trang Diễn

Văn án:

Trang Diễn cảm thấy Văn tổng không yêu thích mình chút nào, bao dưỡng cậu chẳng qua là để làm “quan hốt phân” cho con mèo béo có thể trọng vượt quá mức chỉ tiêu kia.


Vì chỉ là đoản văn nên với mình truyện này chính là một cốc nước mía trong trời trưa nóng nực, đơn giản, ngọt ngào và mát mẻ tâm hồn. Bạn công kiệm lời, âm thầm chăm sóc che chở thụ, trong khi bạn thụ của chúng ta lại quá ngây ngây ngô ngô, không huỵch toẹt ra sẽ không hiểu được tình cảm thâm sâu của công.

Nhưng bị cái, tui lại bị thích cái kiểu công kiệm lợi, chuộng hành động và thụ moe moe ngơ ngơ như vậy. Thực ra không phải là không hiểu mà là quá khó để có thể tin tưởng, chỉ sợ rằng đó lại là tự mình mê hoặc bản thân mà thôi!

Túm lại, ai thèm nước mía, mời xơi nha!

<3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3 <3

BAO DƯỠNG

Tác giả: Tĩnh Thủy Biên

Thể loại (của nhà edit tự gắn): Hiện đại, bao dưỡng, tsun công bình tĩnh lý trí thụ, ngọt như chè, HE (Tag gốc: Phá gia tổng tài chảnh mèo công x dịu dàng chăm sóc tỉ mỉ thụ, méo phải bao dưỡng văn điển hình)


Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi!


Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?”

Trần Đệ: “Cái này thì không nói…”

Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.”

Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?”

Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.”


Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?”

“Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?”

“…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?”

“Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?”

Giang Trạch: “…”

Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.”


Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?”

Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;)