[Review] Bảo Mẫu Rất Bận

_ BẢO MẪU RẤT BẬN _

Tác giả: Giản Đơn Đích Bôn

Thể loại: trùng sinh, ngọt sủng, ấm áp, lâu ngày sinh tình, 1×1, HE, có thú
cưng, thanh thủy

Link đọc: https://dammong.com/truyen/bao-mau-rat-ban/

Văn án:

Đời trước Hách Đằng bị bạn tốt lừa tiền lừa sắc lừa mất giác mạc, cuối cùng chết. Xem ra, quá dốc lòng vì người khác là không đúng, sống lại rồi, cậu quyết định tránh xa cuộc sống trước đây, giấu trái tim mình đi.

Bác sĩ thú y Tô muốn tìm người chăm sóc con chó cưng, công việc này thật sự quá tốt! Có lúc chó còn tốt hơn người.

Vốn văn án của bộ truyện này cũng đã hé lộ nội dung cốt lõi của nó rồi. Hách Đằng là một cô nhi, từ nhỏ chỉ có hai người bạn thân thiết cho nên cậu coi họ như gia đình của mình. Vậy mà người tốt lại không gặp lành. Căn nhà của bố mẹ để lại bị bán đi, đôi mắt cũng mất, trên đường trôn chạy kẻ nào đó muốn cưỡng bức mình mà cậu qua đời. Sau đó, cậu trọng sinh về quá khứ!

Những gì đã trải qua để lại trong lòng cậu nỗi khiếp sợ không nhỏ, được sống lại lần nữa, cậu quyết tâm phải tránh xa nguy cơ, cách xa bạn xấu sống một cuộc đời khác để không lãng phí cơ hội quý báu này.

Vậy là Hách Đằng đem bán ngôi nhà của mình đi, cũng đổi cách liên lạc tránh khỏi hai người bạn, trong lúc đó cậu may mắn tìm được công việc làm bảo mẫu cho thú cưng. Cứ thế Hách Đằng gặp gỡ Tô Dật Tu, lật cuộc đời mình sang một trang mới.Và mình nghĩ đến đây ai cũng đoán được, cuộc sống ngày đêm chung đụng, lại cùng nhau chăm sóc chú chó giống Afganistan Đại Bảo đã se duyên cho Hách Đằng và Tô Dật Tu. Tổ hợp 2 người một chó tạo thành một gia đình hạnh phúc mẫu mực.

Nghe đến đây, bạn đừng nghĩ rằng đây đơn thuần chỉ là một câu chuyện tình cảm hài hước, nhẹ nhàng nhé. Vì với mình, đó lại là một câu chuyện không thể bỏ lỡ đó!

Nhân vật Tô Dật Tu làm bác sĩ thú y, trong lòng lại vô cùng yêu quí chú chó Đại Bảo của mình. Đó cũng là lí do vì sao mà anh lại đưa ra những điều kiện vô cùng khắt khe đối với bảo mẫu của nó. Vậy nên nhờ Tô Dật Tu bạn sẽ được bước vào thế giới của những loại động vật đáng yêu. Nhất là những bạn nào rất yêu quí hoặc cũng đang nuôi một em thú nào đó, hẳn bạn sẽ xiêu lòng ngay với những chi tiết miêu tả hết sức tỉ mỉ về công đoạn chăm sóc một chú chó như thế nào. Tác giả cũng lồng ghép trong những lời thoại của hai nhân vật những quan điểm về thú cưng, rằng chúng đáng yêu như thế nào, chúng hiểu hết tấm lòng của chủ nhân đối với chú. Càng thú vị hơn khi Đại Bảo là giống chó Afganishtan – giống cho được coi là cao quý nhất. Thế nên đọc truyện bạn sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan ngạo kiều của Đại Bảo – hết sức đáng yêu!

Kiếp trước vì quá tin người, quá thiện lương mà Hách Đằng rơi vào bi kịch. Liệu lần nữa quay trở về, Hách Đằng có trở nên nghi kị lòng người? Câu trả lời là …. không nhé! Dù đã trở nên dè chừng hơn, nhưng khi một lần nữa mở ra một con đường mới cho cuộc đời mình, Hách Đằng vẫn là một chàng trai tình cảm và tốt bụng. Xuất phát điểm từ mục đích chỉ muốn tìm một nơi ở một công việc hoàn toàn tránh xa bạn bè xấu, lúc ban đầu hơi bỡ ngỡ nhưng sau đó Hách Đằng đã thực sự yêu mến và chăm sóc Đại Bảo như con ruột của mình. Cậu thương yêu và lo cho nó từng bữa ăn giấc ngủ, từng thói quen đi dạo hàng ngày cho đến việc chải chuốt từng cọng lông. Tất cả công việc đó được cậu làm bằng sự tự nguyện và yêu mến Đại Bảo chân thật.

Đọc truyện mà khóc vì tình yêu của nhân vật chính chắc ai cũng đã từng, nhưng khóc vì một cảnh không liên quan đến nhân vật chính, riêng mình chỉ mới trải nghiệm qua hai lần. Lần thứ hai chính là ở bộ truyện này.

Đại Bảo bị những kẻ bắt chó để ý âm mưu bắt mất nó đi. Tác giả đã miêu tả thưc sự chi tiết và sinh động cuộc giằng co giữa Hách Đằng với những tên vô lại kia để cứu lấy Đại Bảo. Dù cho có bị đánh đập, bị đau đến không chịu được Hách Đằng vẫn quyết không buông tay để Đại Bảo đi, cậu hi sinh thân mình để cứu thoát Đại Bảo. Từ đầu truyện đến lúc này, Đại Bảo vẫn là một chú chó cao ngạo, mỗi tư thế động tác đều giữ vững danh xưng dòng dõi quý phái của nó. Chỉ đến lúc này, tình cảm và sự trung thành của nó mới được bộc lộ rõ nét. Một người một chó – một tình cảm trong sáng và chân thành hơn bao giờ hết, làm độc giả phải xót thương chủ động.

Phải điểm đặc sắc nhất của câu chuyện này chính là khắc sâu tình cảm giữa người và vật, tình cảm giữa Tô Dật Tu – Đại Bảo – Hách Đằng mới chính là nam châm hút lấy người đọc

Bên cạnh đó, truyện xây dựng tuyến nhân vật phản diện cũng rất được. Một bên người đọc càng xúc động với mối thâm tính người và chó bao nhiêu thì một bên khác lại phải rùng mình với những kẻ tự xưng là bạn thân. Thì ra tất cả chỉ là một cái bẫy, là một nồi nước nóng đợi chú ếch Hách Đằng nhảy vào. Những tên đó sẽ bị trừng trị như thế nào? Có xứng đáng hay không?

Truyện kết thúc thực sự viên mãn. Trải qua bao phen sóng gió, Tô Dật Tu và Hách Đằng càng gắn bó với nhau hơn. Đại Bảo cũng có gia đình của riêng mình. Còn những kẻ mặt người dạ thú đến cuối cùng cũng phải nhận lấy cái kết xứng đáng.

Để nói về cảm giác khi đọc bộ này đó là: thú vị - xúc động – hả hê! Mọi người nhớ phải đọc nhé!


*Hách Đằng: Ban công là của Đại Bảo, máy chạy bộ là của Đại Bảo, tivi là của Đại Bảo, sô pha cũng là của Đại Bảo, có gì của em không!

Tô Dật Tu: Phòng của anh và anh, em chọn đi.

Hách Đằng: Không thèm!

Tô Dật Tu: Em không thèm thì là của Nhị Bảo.

Hách Đằng: Còn dám nuôi chó nữa em cắn chết anh!

Tô Dật Tu: Nhị Bảo đừng quậy, chúng ta vào phòng tâm sự.

Hách Đằng: Em không muốn lấy tên Nhị Bảo!

Tô Dật Tu: Nhị Bảo ngoan, anh tuyên bố giường của anh thân thể của anh tài khoản ngân hàng của anh là của em hết.

Hách Đằng: …*