[Review] Bất Báo
BẤT BÁO
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Thể loại: Hiện đại, hắc bang, thế giới ABO, chủ thụ, cường cường, sinh tử,1×1, HE
Link đọc: https://dammong.com/truyen/bat-bao/
Văn án:
Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người.
Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn.
Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi.
Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.”
Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và … niềm tin của mình không hề sai.
Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện “Thế giới này điên rồi”, đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là “Bất báo” vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay.
Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12.
Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng.
Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn “bình chân như vại”.
(Trích đoạn)
“Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng.”
“Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác.”
Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao?
“Còn ba việc phải chú ý.” Vị giám khảo nói “Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm.”
Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết!
Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch.
Nhưng
Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện.
Có một câu nói rất hay rằng “Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn”. Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước!
Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ
Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong … cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn “chưa đúng đâu cưng”
Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được
Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi.
Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt.
Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm
Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người.
Chúc bạn đọc truyện vui nhé!