[Review] Bất Dạ Thành - Thành Phố Không Ngủ Yên
BẤT DẠ THÀNH (Thành Phố Không Ngủ Yên)
Tác giả: Bất Dạ (Phối Thái Thái Hàm)
Thể loại: Hiện đại, cuộc sống đô thị, bình thản văn, HE
Văn án:
Một câu chuyện buồn tẻ với 80% sự thật, không cao trào không điểm nhấn.
Bảy năm trước tôi chứng kiến mà cũng tham gia vào câu chuyện của cậu ấy, năm 2005 vì thương cậu ấy mà ôm cậu ấy khóc.
Năm nay hạnh phúc cậu ấy tìm được lại khiến tôi ôm cậu ấy và khóc lần nữa.
Bởi vậy tôi chỉ muốn giãi bày lại những bước chuyển của A Thành trong cả cuộc đời lẫn tình yêu.
Những lời dẫn của A Thành hầu hết đều từ nhật ký của cậu ấy và ghi chép lại qua những cuộc trò chuyện giữa bọn tôi.
Cậu tự cứu được cậu, giờ hy vọng cậu sẽ luôn luôn hạnh phúc.
Khi đọc lại câu chuyện này lần thứ mười mấy không rõ, tôi đang nghe bài hát “Nụ Hôn Đánh Rơi” của Đức Trí. Bài hát có đoạn:
“Em đánh rơi nụ hôn đầu sau lưng anh.
Em đánh rơi cõi lòng sau lưng anh.”
Có thể đây chính là xúc cảm của Lý Dĩ Thành và Tiếu Văn chăng, cảm xúc của cả hai khi đã tuyệt vọng với tình yêu, khi đã chết lặng với thứ tình yêu đầy mệt mỏi và chán chường. Cả hai mang trong mình những vết thương lòng, vết thương sâu hoắm, nhức nhối về hai tình yêu đầy dở dang mà mình đã dành trọn để trân quý.
Lý Dĩ Thành là một chàng thanh niên vốn dĩ không có nhiều cảm xúc. Cậu ấy có thể đôi khi rất nổi bật trong đám đông, nhưng đôi khi lại quá nhạt nhòa. Chàng trai ấy khiến bạn nhiều lúc lầm tưởng rằng bản thân mình đã đi vào sâu trong nội tâm của cậu ấy, để rồi khi bạn sờ vào trong trái tim, bạn nhận ra người ta đã chặn một bức tường lớn trước mặt bạn từ khi nào rồi.
Dĩ Thành từng nói, giữa cậu và thế giới này vĩnh viễn tồn tại một sự ngăn cách, cậu là kẻ lạ quê, và buông mình ở một nơi không bao giờ là của cậu.
Người bao lâu nay có thể chạm vào trái tim của cậu, vốn dĩ chỉ có Khưu Thiên – người bạn thân nối khố mấy chục năm. Ấy vậy mà trong đời, Dĩ Thành lại một lần biết yêu. Cái con người thờ ơ lãnh đạm, đôi khi trào phúng với cả thế giới ấy lại biết rung động với một người con gái. Bạn biết đó, cái cảm giác moi ruột móc tim ra yêu một người, tràn đầy chân thành là như thế nào. Vậy nhưng thế giới của Dĩ Thành lại quá nhỏ hẹp, trái tim của đối phương lại quá rộng lớn. Mối tình đầu cháy bỏng của Dĩ Thành đã kết thúc trong đau đớn và đầy vết sẹo như vậy đó.
“Cả tuổi thanh niên ngờ nghệch của cậu chỉ tâm tâm niệm niệm với tình yêu đó, cậu có thể chết vì cô ấy, có thể xả thân cho cô ấy, và giờ bao nhiêu điều chỉ biết mải miết cho đi đã bị buộc phải kết thúc.”
Cậu mang theo trên người chi chít những vết thương lòng mà gặp Dương Tiếu Văn, một kẻ cũng vừa mới bị thương thê thảm hệt như cậu.
Dĩ Thành và Tiếu Văn, như hai con thú bị trọng thương cố tìm lấy nhau để cho nhau chút hơi ấm, chút niềm tin tưởng về tình yêu còn sót lại, họ đã gặp mặt như thế.
Dương Tiếu Văn có nói với cậu một câu: “Loại người như chúng ta, quá đắm chìm, lại quá tin tưởng vào tình yêu, từ đầu đã định trước sẽ có kết cục bi thảm.”
Loại người cùng một trái tim, một suy nghĩ, một vết thương lòng, đã cùng sưởi ấm sự cô quạnh trong nhau, cùng ôm siết lấy nhau trong những cơn mơ đau khổ, cùng nắm tay vượt qua cơn lũ tràn trề những ưu tư sầu muộn về một tín ngưỡng không thành.
Ít nhất Lý Dĩ Thành đã mở lòng và tin như thế.
Cho đến khi “vết thương lòng” của Dương Tiếu Văn trở về.
Đúng như Khưu Thiên đã từng nói, vết thương mang tên người yêu cũ trong lòng Dương Tiếu Văn chưa lành, nên dù có tình cảm với Lý Dĩ Thành, anh vẫn không khỏi bị tác động bởi người cũ, vẫn không khỏi đau đớn bởi thứ tình cảm từng ấy năm của mình, vẫn lưu luyến tiếc nuối. Gặp được Lý Dĩ Thành cũng như gặp được phao cứu sinh trong đời Dương Tiếu Văn, anh cảm thấy như mình sống lại, nhưng quá khứ đau thương ấy vẫn ám ảnh anh từng hồi, để rồi khi người kia quay lại, anh đã không thể làm ngơ, không thể dứt khoát, và lại lần nữa vuột mất người mà anh yêu thương – Lý Dĩ Thành.
“Ở bên anh đi, Tiểu Thành, được không…” Lời Dương Tiếu Văn đích thực là cứu anh, cứu anh đi, Tiểu Thành.
Tôi cứu anh, ai sẽ cứu tôi.
Cậu nhớ lại ngày thứ hai sau đêm đầu tiên bọn họ làm tình, cậu nằm trên giường đọc sách, trong sách có nhắc đến cụm từ “PSR”, điểm trở lại an toàn, Point of Safety Return, máy bay đi Nam Cực đến điểm này, xăng vừa vặn hết một nửa, lúc ấy quay đầu lại còn có thể hạ cánh an toàn, một khi đã vượt qua điểm này, là hết cơ hội trở về, chỉ có thể bay thẳng tới Nam Cực, nơi chứa đựng đầy nguy hiểm và những vẻ đẹp tráng lệ vô danh, đó là điểm quyết định số phận, nên còn được gọi là điểm một chiều.
Ta đã bước qua rồi, Lý Dĩ Thành lặng lẽ nghĩ trong vòng tay Dương Tiếu Văn. Tôi không thể cứu anh, vì anh không cứu tôi.
Dương Tiếu Văn không cứu Lý Dĩ Thành ra khỏi vũng nước đọng. Dương Tiếu Văn quyết định tự cứu lấy bản thân mình. Lý Dĩ Thành trước giờ là vốn là một chiến binh đất sét sống sờ sờ trên đời, bề ngoài tinh tế hơn người, bên trong chỉ có rỗng không. Vốn không phải cậu muốn giả bộ, chẳng qua cậu không cảm thấy nhiệt tình mà thôi. Cho nên cậu không buồn, không giận. Chỉ cảm thấy lòng tan hoác, trống không.
Đỉnh điểm của vết thương chí mạng, đó chính là việc Tiếu Văn dẫn “vết thương lòng đã quay trở về” của mình đến quán mì bí mật của anh và Dĩ Thành. Dĩ Thành cứ ngỡ là mình chẳng đau lòng, chẳng cảm thấy gì. Cho đến khi cậu trở về, lại òa khóc một cách mất kiểm soát.
“… đột nhiên Lý Dĩ Thành cảm giác như có gì vừa tan vỡ, cậu bặm môi đi lên lầu, đẩy toang cửa nhà, bước vào, đóng cửa lại, phút chốc toàn thân nghe trống rỗng, đèn còn chưa kịp bật đã ngồi phịch xuống thềm, túi bánh đa buộc kín rơi bịch trên sàn, ánh trăng ngoài ban công rọi vào phòng khách, ướp một tầng óng vàng mờ ảo trên cái sô pha nơi bọn họ hôn nhau lần đầu tiên.”
“Lý Dĩ Thành khóc như một con thú thương tâm tuyệt vọng, nước mắt thoáng cái đã thấm đẫm áo Khưu Thiên, cậu cảm giác như trong mình có thứ gì vừa gãy vụn, rồi độc địa thọc sâu vào tim gan, cậu không biết tại sao lại thế, cậu đã cố gắng bình tâm đến vậy, tại sao còn phải thấy tan nát thế này.”
Và đó, chính là chấm dứt của cậu và Tiếu Văn.
Và đó, chính là mở đầu cho cậu và Tiếu Văn trưởng thành hơn, để cả hai nhận ra được nhiều chân lý của cuộc sống.
Tiếu Văn vốn dĩ là người có lỗi lớn nhất. Ngay từ đầu anh và Dĩ Thành đến với nhau cũng chỉ vì muốn cứu lấy nhau. Đời người ngắn ngủi, anh được cứu sống, còn Dĩ Thành thì vẫn chưa kịp bơi lên bờ. Anh day dứt anh ân hận vì đã không vươn tay ra cứu lấy cậu mà một mình bỏ chạy lấy người. Để đến khi Dĩ Thành xa anh, anh chợt nhận ra được thật ra anh mới là kẻ chết đuối chứ không phải là cậu. Anh mới biết, thì ra mình là một thằng ngốc. Một thằng ngốc bị duyên phận trêu ngươi.
Ba năm sau đó, duyên phận lại trêu ngươi anh hết lần này đến lần khác. Chỉ cách 76 bước chân ở Bắc Kinh, chỉ cách nhau một con đường ẩm thực, thế mà mất trắng ba năm, để cuối cùng lại gặp nhau tình cờ giữa lòng Thượng Hải.
“Nhưng đã không kịp, anh biết em sẽ không cần anh nữa, con người em, thứ gì đã vứt bỏ thì nhất định sẽ không tìm lại. Khóc với em, cầu xin em, quỳ xuống nói anh sai rồi cũng không được. Em sẽ không giận, em chỉ từ bỏ, em không muốn nữa nên em sẽ từ bỏ.”
Lúc này đây trái tim của Dĩ Thành là nhẹ nhõm và yên bình rất nhiều. Con người cậu luôn tàn nhẫn với chính mình, Dương Tiếu Văn đã phải vất vả bao nhiêu để dành lại trái tim của một người đã bị mình làm cho trơ trọi.
Ba năm xa cách, một lần nữa, cảm giác thân thuộc lại ùa về khiến Lý Dĩ Thành cảm thấy bối rối tột độ.
“Sao lại là anh? Cậu tự hỏi. Sao lại là anh, ở Đài Bắc gặp anh chưa đủ, giờ đến Thượng Hải lại vẫn là anh… Cậu không hiểu, mãi cho đến giờ cậu vẫn không thể hiểu.”
Lúc này, tôi có cảm giác có thể hiểu được tại sao A Thành thích đi du lịch một mình. Dĩ Thành từng nói, duyên phận là thứ mình phải kiếm tìm, Dĩ Thành vốn tin vào duyên phận. Có lẽ đó, ba năm gặp lại Tiếu Văn trên một con đường đông đúc của Thượng Hải, Dĩ Thành đã tìm thấy được duyên phận của mình rồi.
“Nhanh yêu anh đi, sinh mệnh không đợi mình đâu.”
Đọc đến đây, tôi đã có thể mỉm cười. Sinh mệnh vốn là một sợi dây nối liền với định mệnh. Nếu có khả năng yêu một người nào đó, xin đừng coi họ là phao cứu sinh đi qua đời mình, mà hãy cố gắng trân trọng họ, từng phút từng giây.