[Review] Cương Thi Vương Gia
CƯƠNG THI VƯƠNG GIA
Tác giả: Thi Hoa La Phạm
Thể loại: Dân quốc, chủ công, xuyên không (quá khứ và hiện tại), huyền nghi, linh dị, 1×1, HE
Văn án:
Trong năm Dân quốc, sinh viên nghèo túng Đường Nghị Minh và bạn học Tống Chí Lương gặp khó khăn trong [Thực Nhân Thôn] ở Dự Tây.
Thôn dân hành vi quái đản, cương thi thiện ác khó phân biệt, truyền thuyết cổ xưa khiến người ta run rẩy. Tất cả trở thành khúc nhạc dạo nơi thâm sơn hoang vắng nguy cơ tứ phía này...
Truyện này mình thấy hoàn đã khá lâu mà mãi hôm nay mới có thời gian đọc. Truyện có nội dung khá mới mẻ, khúc đầu kịch tính, hơi nhuốm màu sắc kinh dị, sau thì chỉ còn man mác buồn và đau lòng vì mối tình duyên bị cách trở ngàn năm của vương gia Tiết Vân và Đường Nghị Minh mà thôi. Tuy nội dung càng về sau càng hơi khó hiểu, nhưng được cái nhà editor Phong Di Cốc biên tập khá mượt, cũng cố gắng chú giải rất nhiều nên đọc vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cương Thi Vương Gia lấy bối cảnh đan xen giữa thời kỳ dân quốc và cổ đại của 1000 năm trước. Chuyện tình của Đường Nghị Minh và Tiết Vân ở thời cổ đại là một cái kết thật buồn. Tuy hai người yêu nhau tha thiết, không tiếc hy sinh mạng sống vì nhau, nhưng sự cách trở giữa một vương gia là người bằng xương bằng thịt và một “tiên tử” (Nghị Minh là tiên giả được người thỉnh từ 1000 năm sau tới) bị nguyền rủa trở thành cương thi thì không điều gì có thể cứu vãn. Cuối cùng, để cứu Nghị Minh khỏi thảm cảnh chết dần chết mòn, Tiết Vân đã tình nguyện dùng chính mạng của mình để hoán đổi bản thân thành cương thi, trả lại thân phận là tiên tử cho Nghị Minh.
Tiết Vân đã trở thành cương thi vương gia, nhưng tình yêu y dành cho Nghị Minh thì vẫn không hề thay đổi. Y ở tại Thực Nhân thôn (thôn ăn thịt người, do các cư dân ở tại thành cổ đại nghìn năm trước đã bị Tiết Vân cắn biến thành cương thi cả), ngày ngày chờ đợi sự tái sinh của Nghị Minh. 1000 năm sau, Nghị Minh lúc này là sinh viên, đang trên đường đi đến Bắc Kinh thì ghé tạm qua Thực Nhân thôn để xin nghỉ nhờ. Cậu không hề mang một chút ký ức nào của kiếp trước, vì vậy khi đến đây, vô tình bị cuốn vào màn tranh đấu đáng sợ giữa Tiết Vân và Bạch sư gia - kẻ ác đã khiến Nghị Minh trở thành cương thi ở kiếp trước, vì không phân biệt được ai là kẻ ác thật sự mà Nghị Minh vô cùng hoảng sợ và đã làm tổn thương Tiết Vân không ít lần.
Nhưng sau khi bị Tiết Vân dùng mọi cách để ép buộc cậu ở chung, dần dần, Nghị Minh lại yêu thật lòng Tiết Vân, yêu trước cả khi cậu nhớ ra hết mọi ký ức của trước đây. Thế nhưng, chuyện tình của hai người đã bị định trước là vô cùng trắc trở. Dù là thời cổ đại cũng vậy, dù là thời hiện đại cũng thế. Kết cục của kiếp này, vẫn là chia cắt một kẻ ở hoàng tuyền, một người nơi dương gian...
Cũng may, dường như mọi nỗi đau đớn trong câu chuyện tình vượt ngàn năm này đều là một hồi trong quyển sách huyền huyễn hư cấu. Khi lần nữa tỉnh dậy, Nghị Minh phát hiện mình vẫn đang trên đường đến Bắc Kinh. Vương gia Tiết Vân kia hình như chỉ là một hình ảnh nam tử được minh họa trong cuốn sách cậu đọc dở, tất cả những gì cậu mang máng nhớ chỉ là một nam nhân với gương mặt đẹp tuyệt mỹ, nốt lệ chí ưu sầu nơi đuôi mắt trái… còn lại, mọi thứ đều đã là mơ hồ.
Thế nhưng, thật giả của câu chuyện khó phân biệt, bởi 8 năm sau, không ngờ lại có một Tiết Vân tìm tới cậu, nối lại mối tình duyên xưa mà cả hai người đã day dưa, gắn bó mấy đời mấy kiếp...
Hồi lâu sau, một cái đầu nhỏ xinh lộ ra sau cánh cửa. Chỉ vừa liếc mắt nhìn mà không khí trong phổi tôi như bị tắc nghẽn, khoang cổ họng bỗng mang chút nghẹn ngào.
Đó là một cậu bé bộ dáng tinh xảo, đôi mắt đen thuần và hai má hồng hào, ngũ quan chưa mất đi dáng vẻ trẻ con nhưng vẫn có thể đoán được bộ dáng tuấn mỹ sau khi lớn lên. Nốt ruồi lệ chí như lóe sáng vào mắt tôi, sầu bi ngàn năm trong nháy mắt như bị đánh tan. Tống Chí Lương thấy cậu chậm chạp không bước tới liền tiến lên ôm cậu, giơ cậu lên trước mặt tôi, mang vẻ đắc ý giới thiệu: “Nè, đây là con của tôi, Tống Vân.”
Cậu nhìn tôi, hai mắt không hề mang theo vẻ ngây thơ khờ dại của trẻ con, ngược lại trông rất trưởng thành, mang theo tang thương và thoải mái, cùng với cảm xúc thâm trầm khắc cốt ghi tâm. Cả người tôi kịch liệt run rẩy, hai tay muốn vươn ra ôm cậu ngừng lại giữa không trung. Bên tai phảng phất vang lại câu nói trên con đường Hoàng Tuyền nhiều năm về trước.
Lục Mĩ Phượng khó hiểu đứng bên cạnh, bước đến sờ sờ đầu cậu hỏi: “A Vân, sao con không nói chuyện với chú đi?”
Vừa dứt lời, cậu đã nhào vào cái ôm của tôi.