[Review] Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
ĐẠO MỘ CHI TẾ PHẨM
Tác giả: Do Đại Đích Yên
Thể loại: đạo mộ, kinh hãi huyền nghi, tình hữu độc chung, thần tiên ma quái, oan gia, 1×1,HE.
Văn án:
Trong lúc mạng sống bị đe dọa nghiêm trọng, Trần Ngọc bất chợt rút ra được kết luận: đời này cậu quá mức xui xẻo, toàn gặp bất hạnh, còn thảm hơn cả đống rác trong xó bếp a!
Đụng trúng một cái bánh tông bự*, cậu nhịn;
Vấp phải lời nguyền còn tới tấp hơn cả vận đào hoa, cậu cũng nhịn;
Gặp phải một tên tự xưng là ‘chủ nhân’ của cậu…..
Lật bàn, coi ông đây là “sủng vật” sao?
Cái gì?
Không phải sủng vật, mà là tế phẩm?
Đốt bùa, ném gạo nếp, múa kiếm gỗ đào, ngươi nha đi chết đi!
—————–
*Bánh tông bự: tiếng lóng lưu hành trong giới trộm mộ, chỉ cương thi, ma ác, (theo Ma thổi đèn) nguyên văn “喜欢包装成粽子的僵尸”
Lúc đầu đọc qua bộ này, cứ cảm tưởng như đang đọc Đạo Mộ Bút Ký phiên bản đam mỹ ấy=)) Được cái Phong Hàn cường đại hơn Tiểu Ca, vì y không phải là “người”; Trần Ngọc cũng mạnh hơn Ngô Tà, vì thân phận của cậu khá đặc biệt! Và quan trọng là bên kia chỉ có thể ăn hint mà sống qua ngày, còn bên này đôi trẻ trực tiếp tiến đến với nhau, có H luôn cơ mà. Nói chung thỏa mãn tâm lý fangirl hơn nhiều lắm :3
Mở đầu truyện, Trần Ngọc và các bạn trong lớp khảo cổ cùng nhau đi xuống một cổ mộ khá nguy hiểm để nghiên cứu học tập. Trong một lần chạy lạc khi bị bánh tông đuổi bắt, Trần Ngọc tình cờ gặp được Phong Hàn đang ngủ say trong một quan tài băng, cậu đã đánh thức Phong Hàn dậy và được y cứu. Nhưng xét thấy Phong Hàn quá nguy hiểm, Trần Ngọc lựa chọn tránh đi. Xui xẻo làm sao, sau này cậu lại bị dân địa phương quanh khu mộ cổ đó bắt lại, đem đi làm vật tế sống cho “vị thần” mà người dân ở đó cực kỳ tôn thờ, và “vị thần” đó vừa khéo lại là Phong Hàn. Phong Hàn không có nhã hứng ăn sống cậu, nhưng y cần máu của cậu để cung cấp dinh dưỡng. Vì vậy, y tự xem mình là “chủ nhân” của Trần Ngọc, buộc Trần Ngọc phải theo sát mình, tùy thời cho y hút máu, đổi lại, y sẽ bảo vệ mạng sống cho cậu.
Thế là từ đó, Trần Ngọc đi đâu cũng phải mang tổ tông sống là Phong Hàn theo bên cạnh. Từ sợ hãi, đề phòng, nghi ngờ dần chậm rãi thành tín nhiệm, ỷ lại và cuối cùng là yêu thương từ lúc nào không hay…
Cũng tương tự như Đào Mộ Bút Ký, gia đình Trần Ngọc cũng cấm cậu xuống mộ, nhưng vì nhiều lý do không thể không đi cứ ập tới, cuối cùng cậu vẫn phá bỏ lời thề với gia tộc, hết lần này đến lần khác theo Phong Hàn xuống mộ. Được cái khả năng sáng tạo của tác giả Do Đại Đích Yên cũng không tệ. Các tình huống dưới mộ trong truyện này đều nguy hiểm, ghê rợn, kích thích và có nhiều chỗ sợ vl không kém gì ĐMBK.
Ban đầu, Trần Ngọc vô cùng tò mò về thân phận của Phong Hàn, cậu cũng biết Phong Hàn có một “cựu tình nhân kiêm kẻ thù” nguy hiểm bậc nhất thường được gọi là “kẻ mặc đồ đen”. Nhưng dần dần, càng cuốn sâu vào những chuyến phiêu lưu cùng Phong Hàn, cậu mới chợt nhận ra, thân phận của mình cũng đáng sợ không kém. Cậu bắt đầu phải giấu giếm khắp nơi, giấu giếm người nhà, giấu giếm bạn bè, giấu giếm cả với chính Phong Hàn, bởi vì thân phận của cậu một khi bị lộ ra, chắc chắn đều là đối tượng truy sát của mọi người.
Thế nhưng, cuối cùng thân phận đó cũng bị lộ. Phong Hàn sủng Trần Ngọc là thế, nhưng cũng không nhịn được vứt bỏ cậu, căm ghét cậu. Chuyện tình giữa hai người trải qua một phen sóng gió ngược tâm lấy không ít nước mắt. Vậy thật ra, Trần Ngọc là ai? Phong Hàn vì sao lại có sức mạnh nghịch thiên như vậy? Hai người chỉ mới quen biết nhau trong kiếp này, hay thực tế đã dây dưa từ hàng ngàn năm trước? Đọc truyện đi để biết thêm chi tiết, nhóe :”>
Mỗi truyện nhỏ trong này đều liên kết với nhau để kể về một thiên tình sử lớn thiệt lớn từ nghìn năm trước. Vì vậy, nhìn chung có thể thấy được sự logic và khả năng viết của Do Đại Đích Yên khá tốt. Túm là truyện hay, kích thích, nhiều đoạn đọc ban đêm cũng hơi rợn da gà phết. Có ngược, có ngọt, có H đủ cả. Là một trong số những bộ viết về đề tài cổ mộ mà mình cảm thấy đủ hấp dẫn để so với Ma Thổi Đèn và Đạo Mộ Bút Ký <3