[Review] Độc Hành Thú
ĐỘC HÀNH THÚ
Tác giả: Bạch Vân
Thể loại: Hiện đại, chung tình cường công x lạnh lùng biệt nữu thụ, ngược tâm, 1 x 1, HE
Couple: Tạ Ngôn x Bách Tiệm Ly
Giới thiệu của Tiểu Thất:
Bách Tiệm Ly là người mặc định sẵn bản thân sẽ luôn cô đơn. Nhưng rồi trước mắt anh lại xuất hiện hai người con trai khiến anh phải giằng co, tòa thành kiên cố anh dựng nên chợt lung lay. Đến cuối cùng, con thú độc hành trong anh sẽ có kết quả như thế nào?
Trước khi review, để mình kể cho bạn nghe câu chuyện về người bạn của mình. Anh ấy là một người nước ngoài đã sinh sống nhiều năm ở Việt Nam. Cuộc sống hàng ngày của ảnh đều quanh quẩn mấy việc đi làm, đi về nhà, nghỉ ngơi thư giãn. Anh ấy cũng có bạn bè, cũng từng có bạn gái, nhưng sau tất cả vẫn lại lủi thủi một mình.
Mình từng hỏi ảnh: “Anh không sợ cô đơn sao?”, “Anh có nghĩ đến cảnh tuổi già không ai chăm sóc ở xứ lạ không?”
Và ảnh …. đã rất tự nhiên mà đáp “Không! Anh thích cuộc sống như giờ, tự do, không gì gò bó!”...
Rồi ảnh lại nói: “Sau này anh già, anh sẽ tìm đến bác sĩ, tiêm một mũi, rồi thanh thản ra đi..”
Quan điểm đó của anh ấy làm mình có chút bất ngờ, còn có chút không tin vào tai mình. Sau cuộc trò chuyện hôm đó, mình đã trằn trọc vì câu nói của ảnh một thời gian, mãi cho đến khi mình nhận ra, trong cuộc sống này, quả thật có rất nhiều người như thế, những - kẻ - chọn - cô - đơn.
Đó là lí do vì sao, bắt gặp tên truyện này, đọc văn án xong, mình liền không ngần ngại đọc một mạch hết truyện. Có thể nói tác giả đã chọn một đề tài vừa khó, vừa hiếm gặp trong thế giới đam mỹ muôn màu muôn vẻ. Câu chuyện đã khai thác sâu vào thế giới nội tâm của những con người giống như anh bạn của mình: NHỮNG - ĐỘC - HÀNH - THÚ!
Điểm hay thứ nhất của truyện chính là sự khai thác vào chiều sâu tâm lí của nhân vật Bạch Tiệm Ly. Anh sống với một suy nghĩ duy nhất: anh là một kẻ cô đơn, anh sẽ một mình bước đi cho đến hết cuộc đời mình, và không một ai có thể bước vào tòa thành độc vãng đó của anh, không - một - ai. Tác giả đã dẫn dắt khá khéo léo giúp người đọc có thể hiểu rõ và hòa vào những những suy nghĩ, cảm nhận của nhân vật, thấy được sự cố chấp với cô đơn của Bạch Tiệm Ly, chua xót với cái cách anh hờ hững với cuộc đời, tự tay đẩy mọi người ra xa khỏi mình.
Nhưng “cuộc sống đâu lương trước điều gì”, nếu ai cũng được như ý mình muốn thì đó chẳng thể là cuộc đời? Thành trì trơ trọi của Bách Tiệm Ly một ngày nọ bỗng bị người khác xâm chiếm. Hết lần này đến lần khác, Tiêu Thành vô tình cố ý cứ lượn lờ trước mắt anh. Cậu ta chói mắt, ấm áp, sưởi ấm những lạnh lẽo trong trái tim Tiệm Ly.
Đến đây, tác giả đã thuật lại vô cùng sinh động những giãy giụa trong cảm xúc của Bách Tiệm Ly. Anh như một kẻ hành khất lạc trong sa mạc. Khi cả lí trí và tình cảm đều đã tin tưởng rằng bản thân sẽ ở đây mãi rồi chết đi cô quạnh thì bỗng phát hiện ra ốc đảo. Anh tự nhủ rằng đó chỉ là ảo tưởng, anh cần phải tiếp tục kiên định với con đường của mình, nhưng đồng thời cũng bị ốc đảo đó hấp dẫn mãnh liệt. Cứ thế thành trì cố chấp lúc đầu biến đổi.
Nhưng …
Một Tiêu Thành thôi chưa đủ, vẫn còn có Tạ Ngôn.
Mối quan hệ giữa Tạ Ngôn và Bách Tiệm Ly vốn là thù địch. Tạ Ngôn hòa đồng, tài giỏi, luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người, chỉ trừ Bách Tiệm Ly. Mọi sự tốt đẹp anh dành cho Tiệm Ly đều được đáp lại bằng sự hờ hững. Căn nguyên xích mích cũng từ đấy mà ra. Nhưng tức giận lâu ngày lại thành chú ý, rồi từ đó, Tạ Ngôn dần hiểu mình có tình cảm đặc biệt với Bách Tiệm Ly, trong khi Bách Tiệm Ly chỉ dành sự ôn nhu hiếm có cho Tiếu Thành. Trong mắt Tạ Ngôn, chỉ có anh dại khờ si mê Tiệm Ly, còn cậu ta lại tôn thờ thứ tình yêu Plato với Tiêu Thành, cay đắng thay!
Ba con người cứ thế tạo nên một tam giác tình yêu phức tạp: Thành xem Ly là bạn thân rất thân. Ly đối xử hiền hòa với riêng Thành, nhưng vẫn kiên định với tương lai cô độc. Ngôn yêu Ly. Ngôn lại cho rằng Ly và Thành vốn là yêu nhau nhưng không nhận ra.
Vậy, bấy nhiêu đó tình tiết, những biến thiên trong nội tâm nhân vật đã đủ hấp dẫn bạn đọc truyện chưa?
Nếu chưa, đọc tiếp nhé!
Điểm hay tiếp theo của câu chuyện, theo mình nghĩ chính là cách xây dựng chuyện tình yêu của tác giả. Mối quan hệ tam giác được đẩy lên một cao trào mới, đưa câu chuyện đi đến một kết cục rõ ràng. Tiếu Thành có người yêu, Bạch Tiệm Ly buồn bã, trong phút yếu đuối ngả về với Tạ Ngôn (nói đúng hơn là bạn Ngôn lừa người ta về nhà). Sau đó, hai người gian nan qua mọi hiểu lầm, khúc mắc, đến với nhau. Tiếu Thành trong phút mơ hồ mới nhận ra tình cảm của mình nhưng mọi điều đều đã lỡ. Quan trọng là, thực ra, từ đầu đến cuối Bách Tiệm Ly chính là đối với Tiêu Thành hoàn toàn là thứ tính cảm Plato trong sáng kia - hoàn toàn quý cậu như người thân thiết.
Cốt truyện tình cảm như vậy rất thực tế!
Ai nói được rằng, cứ tốt với người thì ta sẽ có được tình yêu của họ? Không thể phủ nhận sự ấm áp của Tiêu Thành đã sưởi ấm trái tim Tiệm Ly. Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ yêu cậu hay đó chỉ là sự biết ơn, trân quý, cậu chính là một phần thói quen sống của anh.
Dù Tạ Ngôn chưa từng có sự gần gũi với Bách Tiệm Ly như Tiêu Thành nhưng anh lại bước vào trong lòng Tiệm Ly một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Anh là một hình ảnh đối lập với cậu, khiến cậu chói mắt. Anh lấy đi nụ hôn đầu của cậu. Khi cậu yếu đuối, anh mạnh mẽ cuốn lấy không cho cậu một phút chần chừ. Nếu nói Tiêu Thanh đem đến cho Tiệm Ly sự an ủi, vỗ về. Thì chính Tạ Ngôn mới là mảnh ghép bổ sung khiến những thiếu sót trong lòng cậu được lấp đầy. Hơn nữa, tình yêu của Tạ Ngôn cũng là một điểm hấp dẫn của truyện. Tác giả xây dựng anh như một kẻ si tình, qua bao nhiêu năm tháng vẫn yêu Bách Tiệm Ly dù anh luôn coi mình hèn mọn khi đứng trước tình yêu plato của hai người kia, anh tự cho rằng mình thấp kém khi lợi dụng lúc Tiệm Ly yếu đuối mà giữ Tiệm Ly bên mình khiến cậu yêu mình.
Cuộc sống thực tế là như vậy mà phải không? Bạn yêu một ai đó là không có lý do! Nếu chỉ cần đối tốt, quan tâm chăm sóc đến đối tượng họ sẽ yêu lại bạn thì trên đời đã không có ai “thất tình”.
Khi Tiêu Thành muộn màng nhận ra tình cảm của mình, cậu đã hỏi “Nếu cậu phát hiện ra nó sớm hơn, liệu mọi chuyện có khác đi”
Cuộc đời, không có từ “nếu như”, cũng không có cỗ máy thời gian, đi qua nhau chính là bỏ lỡ. Năm tháng ấy gặp nhau, chúng ta là những người quan trọng nhất của nhau, nhưng không ai chịu nuôi dưỡng nó thành cây tình yêu.
Vậy đó, để viết về những gì mình chiêm nghiệm được từ câu chuyện này có lẽ còn rất dài, rất dài. Mỗi một chi tiết, mỗi một cảm xúc trong truyện đều có thể gợi lên suy nghĩ trong bạn.
Bạn hãy đọc nó, để hiểu thêm về nỗi cô đơn trong con người hiện đại, để chiêm nghiệm những trò đùa của cuộc đời “cơ hội, duyên phận, bỏ lỡ, có được”, và để biết, sau tất cả, ai cũng sẽ có được niềm hạnh phúc của riêng mình.