[Review] Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn
HOA NỞ GIỮA THÁNG NĂM CÔ ĐƠN
Tác giả: Sênh Ly
Thể loại: Tình cảm, HE
Độ dài: 13 chương
Bài viết có thể tiết lộ trước nội dung của quyển sách, toàn bộ trích dẫn đều được trích từ câu chuyện. Câu chuyện này mình đã chọn đọc vào một ngày buồn tẻ, không hề biết trước được nội dung, thế nên cảm xúc từ những dòng cuối cùng của quyển sách vẫn còn khiến mình xúc động cho đến tận bây giờ.
“Lúc đó tôi đã không nhớ một số người một số việc, nhưng những người đó, những việc đó, luôn là những thứ dịu dàng mà vững chắc bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời xa tôi. Tôi đã từng hỏi anh, một bông hoa có thể sống được bao lâu, trong năm tháng cô đơn của tôi, trong sâu thẳm trí nhớ trống rỗng kia, tôi nhớ anh đã đưa cho tôi một bức tranh của Van Gogh, bức “Hoa hướng dương”, màu vàng rực rỡ, cành lá dang rộng.”
Rời mắt khỏi con chữ cuối cùng của quyển sách, tôi chợt cảm thấy trái tim vẫn còn rạo rực những xúc cảm bồi hồi, những hạnh phúc xen lẫn xót xa mà Sênh Ly đã mang đến.
Tình yêu thầm lặng trong “Hoa nở giữa tháng năm cô đơn” cũng giống như trái tim của loài hoa hướng dương sâu thẳm. Không chỉ là chàng bác sĩ Cố Tông Kỳ luôn âm thầm lặng lẽ, mà còn là hồi ức một đời của Tần Chi Văn, chút gì đó chờ đợi của Cao Y Thần, và cả sự kiêu ngạo mà chàng thiếu niên Đồng Nhược Thiên không thể từ bỏ. Họ đều hướng về trái tim của Dụ Tịch, một cô gái giữa thanh xuân cô đơn, lạc lõng.
“Tôi không nhớ anh, nhưng anh vẫn yêu tôi, thời gian cứ trôi đi tình yêu không ngừng tăng lên. Anh nói, năm tháng của một bông hoa có thể sẽ rất dài, sẽ nở rực rỡ và mãnh liệt trong sự cô đơn của em, vì có sự hiện diện của tình yêu nên nó sẽ chẳng bao giờ héo tàn.”
Cố Tông Kỳ và Dụ Tịch. Hai con người đã từng lướt qua cuộc đời nhau, và giờ là định mệnh của nhau. Đó hẳn là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại rực rỡ như chính bức tranh “Hoa hướng dương” của Van Gogh luôn mang trong mình tình yêu và khát khao cháy bỏng.
Dụ Tịch là một cô gái mạnh mẽ, từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương trọn vẹn, tâm hồn mỏng manh luôn khát khao được bảo bọc. Nên cô đã trao trái tim mình cho Đồng Nhược Thiên. Ngay từ giây phút ban đầu, anh đã luôn cao ngạo, hờ hững, anh khiến cô phải thay đổi bản thân để theo kịp con người anh. Thế nhưng, khoảng cách giữa họ lại xa xôi mấy dặm, và rồi không còn nhìn thấy bóng dáng nhau. Trên quãng đường tuổi trẻ, cô lại tiếp tục ẩn mình trong khu kí túc xá buồn tẻ, đơn độc.
Cho đến một ngày, cô gặp được anh – Cố Tông Kỳ. Một chàng trai gần như hoàn hảo. Sự dịu dàng của chàng bác sĩ khoa ngoại thuần khiết khó tả. Anh mang đến cho cô cơn gió mát lành ngập tràn cảm xúc, anh khiến cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn và... rung động trước anh nhiều hơn. Cô yêu anh tự lúc nào không rõ, chỉ biết ngày ngày bên cạnh anh bằng nhiều lý do khác, giữa họ là một sợi chỉ vô hình siết chặt lấy nhau, đôi lúc rối rắm, có khi trượt dài trên ngã đường hạnh phúc.
Nhưng giữa bao con người ấy, vẫn còn một Tần Chi Văn ân cần chu đáo, yêu Dụ Tịch như chính sinh mạng của mình. Ngay từ khi đặt chân vào thế giới này, cậu đã dùng hết cả sức lực để chở che cho Dụ Tịch, xóa bỏ sự đơn độc của cô. Tình yêu ấy là ranh giới của người anh trai với người em gái, của đôi bạn tri kỷ dành cho nhau, và sự đơn phương của thanh mai trúc mã. Có lẽ Tần Chi Văn là chàng thiếu niên để lại trong lòng tôi ấn tượng sâu sắc nhất, đặc biệt nhất. Thế nhưng đời người ngắn ngủi, cậu phải ra đi trong nuối tiếc, đau đớn của Dụ Tịch. Khiến cô phải mất đi trí nhớ, quên cả người chồng sắp cưới mà cô từng yêu thương, Cố Tông Kỳ.
“Sau này tôi mới biết, thông điệp của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng. Giống như trong những năm tháng đó, anh luôn dành sự chăm sóc cho tôi.”
Người ta thường nói, đau đớn nhất chính là yêu xa. Cũng có người nói, bi ai nhất chính là yêu người ngay bên cạnh mà họ lại không hiểu. Phải chăng đó là Cố Tông Kỳ? Anh một lần nữa bước vào cuộc đời Dụ Tịch, chấp nhận theo đuổi cô lại từ đầu. Anh không dám phá bỏ sự tạm bợ cuối cùng của cô. Bởi anh yêu cô, anh sợ mất cô. Chàng bác sĩ có đôi lúc ngốc nghếch ấy, đã từng bước, từng bước nắm tay cô, đưa cô ra khỏi cái thế giới mà cô tự tưởng tượng. Tình yêu của Cố Tông Kỳ quả thực quá lớn lao, khiến cho tất cả phải khát khao và ngưỡng mộ. Sự chịu đựng của anh, sự bao dung của anh...
Đến cuối cùng, Dụ Tịch và Cố Tông Kỳ cũng thuộc về nhau, về duyên phận sắp đặt, về nơi trái tim yêu thương rung cảm. Bởi, họ sinh ra là để dành cho nhau.
“Tôi đã từng gặp rất nhiều người, thủy chung gắn bó với nhau như hình với bóng, cùng nhau đi hết cuộc đời, sau đó tôi đã gặp anh.
Chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần có tôi ở đây, chúng tôi sẽ không vội vàng, cũng không chậm rãi mà sẽ cùng nhau đi hết bốn mùa.”
Phải, trong tình yêu, chỉ cần bốn mùa có nhau là cuộc đời sẽ tươi đẹp hạnh phúc.