[Review] Kim Chủ, Cưng Ra Đây!

KIM CHỦ, CƯNG RA ĐÂY!

Tác giả: Sơ Hòa

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đồng thoại giới giải trí, bao dưỡng không theo truyền thống, đôi bên thầm mến, Tiểu túng hóa si hán công x Thành thục thận trọng minh tinh thụ, 1×1, HE~

Văn án:

Diễn viên bé nhỏ Minh Tiêu cùng với người đại diện tràn ngập tình thương như cha luôn một lòng giữ vững tự tôn. Suốt 5 năm trời anh mãi là kẻ vô danh trong giới giải trí, cả ngày làm diễn viên quần chúng, nhận những công việc vụn vặt, thanh xuân sắp vụt qua mà vẫn chưa thấy được chút ánh rạng đông le lói cơ hội nào.

Vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, Minh Tiêu lặng lẽ khẩn cầu một điều ước: Tôi muốn nổi tiếng!

Thần tiên trên trời không muốn nói chuyện với anh, thế là quăng cho anh một kim chủ.

Từ đây, diễn viên nhỏ bé có người đại diện hàng đầu, có quảng cáo hàng hiệu, có phòng nghỉ xa hoa mà chỉ nghệ sĩ hạng A mới được cấp, còn được sắm vai một trong hai nam chính của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách nhất bấy giờ!

Nhưng mà Minh Tiêu sắp nổi tiếng rồi lại hết sức khổ não —— rốt cuộc ai mới là kim chủ của anh vậy?

Người đại diện? Ảnh đế? Ông chủ? Đạo diễn? Hay nhà sản xuất phim?

Rốt cuộc là ai?

Kim chủ, cưng ra đây! Tôi bảo đảm không đánh chết…

Sai rồi, làm lại!

Tôi bảo đảm!

Tôi bảo đảm!

Sẽ yêu cậu mà.

Sơ Hòa thì nổi tiếng quá rồi ha, đó giờ nếu ai hay theo dõi chỉ thì hẳn cũng sẽ nhận ra chị này thường viết về đề tài quân đội. Và với hai yếu tố trên, có thể nói đấy cũng chính là nhược điểm của bộ này: Kết-chưa-đã-thèm-chuẩn-phong-cách-Sơ-Hòa và yếu tố minh tinh văn không được đào sâu. Hiển nhiên, truyện vẫn có những ưu điểm của riêng nó khiến chúng mình sau khi đọc xong liền quyết định đào cái hố này đây nè :”>

Tóm tắt sơ lược thì đây là một câu chuyện về cậu minh tinh nho nhỏ 23 tuổi Minh Tiêu. Minh Tiêu đã vào nghề được hơn 5 năm, cần thực lực anh có thực lực, cần nhân phẩm anh có nhân phẩm, cần nhan sắc anh có thừa nhan sắc, cần nhân duyên anh cũng có cả nhân duyên… nhưng thời của anh chưa đến, Minh Tiêu vẫn không nổi được. Dưng bỗng một ngày, sau khi nghe được lời cầu nguyện “Tôi muốn nổi tiếng” của anh, tiểu thần tiên ở trên trời quyết định, đây, cho con hẳn một kim chủ xịn thiệt xịn luôn! Cơ mà, vị kim chủ kỳ quái này lại quyết tâm không lộ diện, chỉ muốn âm thầm làm người tốt không cần lưu danh, người này sẽ là ai đây? Là người đại diện tốt bụng vẫn luôn đối xử không tệ với anh bấy lâu? Là người đại diện kim bài Niệm Hàm vừa mới được điều tới? Là vị ảnh đế bất phàm Kiều Ngộ? Là ngôi sao hạng A đầy quyền lực Diêu Diệp? Hay là vị chủ tịch tối cao Quý tiên sinh nổi tiếng trăng hoa đây?

Chài ai, rối quá rồi nhen. Là ai thì cũng mau mau xuất hiện đi, cứ giày vò vậy hoài người ta ăn hổng tiêu đâu à (╥﹏╥)

Đấy, tóm tắt ngắn gọn tình tiết nội dung câu chuyện là như thế=)) Nhìn chung thì bộ này thắng ở chỗ xây dựng được dàn nhân vật phụ quá thành công, cực kỳ gợi sức tò mò cho người đọc về một hệ liệt (nếu có) của truyện bởi người trước người sau đều xuất hiện quá sức ấn tượng. Và dĩ nhiên, không thể không kể đến anh công thâm tình đến nỗi chang muốn lưu sạch lại từng câu ảnh nói, từng hành động ảnh làm để sau này lấy làm tài liệu dạy chồng học theo :”> Nhân vật công thật sự rất dễ đoán, trong tầm chục chương đầu đổ lại là mọi người có thể nhận ra, vì vậy mạn phép hông tiết lộ để mọi người mặc sức tưởng tượng tí ở khúc đầu truyện nè.
Khuyết điểm be bé của bộ này nữa hẳn là nhân vật thụ hơi mờ nhạt. Tuy truyện đi theo hướng chủ thụ, nhưng từ xuất thân, quá khứ, bối cảnh lẫn tính tình của bạn công đều quá đỗi nổi bật khiến phần nào nhân vật Minh Tiêu này bị lép vế xíu xiu. Bù lại đảng sủng thụ cũng đừng lo, công cưng chiều thụ lên tận mây xanh, đọc cũng thỏa lòng lắm nè.

Dưới đây là góc xì poi anh công, những ai muốn giữ trí tò mò để dành đọc truyện vui lòng đừng kéo xuống nheee!


Quý tiên sinh nhíu mày: “Cháu giữ hình tượng chút đi.”

Thần Hựu cười tươi rói: “Minh Tiêu thấy cháu rồi!”

Quý tiên sinh tiếp tục nhíu mày: “Đừng nghịch ngợm trước mặt cậu.”

Thần Hựu vẫn lặp lại câu kia: “Minh Tiêu nhìn thấy cháu rồi!”

Cả một buổi trưa hôm ấy, bất kể là Quý tiên sinh nói cái gì thì Thần Hựu đều chỉ đáp lại bằng một câu: “Minh Tiêu nhìn thấy cháu rồi!”

Nỗi nhớ thương, niệm tưởng dài đằng đẵng biết bao năm rốt cục đã đổi lại được cái nhìn kia.


Đây là một đoạn trích mình siêu thích, vừa thể hiện rõ nét trẻ con của Thần Hựu, vừa cho thấy được sự thâm tình mà cậu dành cho Minh Tiêu bấy lâu. Tình cảm kéo dài đằng đẵng 10 năm, đến khi được người ta ngoái đầu nhìn một lần thôi đã có thể làm Thần Hựu sung sướng đến thế, chấp niệm này phải nói là sâu cỡ nào đây?

Hay đây là lúc Thần Hựu lỡ chọc giận Minh Tiêu, cậu không dám xuất hiện trước mặt anh, lại càng không dám xin anh tha thứ. Cái cậu mong mỏi, chỉ là hai chữ “đã xem” của Minh Tiêu trên tin nhắn weixin mà thôi…


Quý tiên sinh giơ tay lên ngăn lại: “Cậu không cần giải thích gì với tôi đâu. Nó còn nhờ tôi chuyển một câu, nếu ngày nào đó cậu tha thứ thì cho nó một chữ ‘đã xem’ là được. Ám hiệu này tôi không hiểu, cậu hẳn là hiểu chứ.”

Minh Tiêu gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Ám hiệu ‘đã xem’ đương nhiên là anh hiểu.

Tin nhắn mà “Tiểu Thần Tiên của anh” gửi tới rất ngắn, năm chữ cộng thêm hai dấu câu thì không cần bấm vào xem cũng có thể đọc được.

Chỉ cần anh không tiến vào khung chat thì bên phía Thần Hựu sẽ không xuất hiện dòng chữ ‘đã xem’.

Sau khi rời khỏi tầng cao nhất, Minh Tiêu đứng trong thang máy nhắm mắt lại, giữa chân mày hiện lên một nếp nhăn nhàn nhạt.

Tên kia vậy mà chỉ cần một chữ ‘đã xem’ của hệ thống hiển thị là đủ rồi.


Và còn nhiều nhiều phân đoạn dằn-vặt-FA không kể xiết như vậy nữa lắm :”>

Nhìn chung thì bộ này khá ngắn, hơn 30 chương, đọc loáng một buổi là xong. Khi mình đưa bạn mình đọc thì có người bảo đoạn quá khứ u tối của công thụ quá đỗi u ám, thậm chí cá nhân hai đứa mình khi edit bộ này vẫn không kiềm nổi nước mắt khi làm về đoạn đó. Thế nhưng, nó chỉ là một khúc dạo thoáng qua, còn phần lớn câu chuyện này vẫn là ngọt và ngọt. Truyện tuy lấy đề tài minh tinh văn nhưng lại không đi sâu vào giới giải trí, chủ yếu là tập trung nói về mối quan hệ đan xen giữa hiện tại và quá khứ của hai nhân vật chính mà thôi.

Đây cũng là một tác phẩm minh tinh văn khác mà chúng mình hoàn trong năm 2018 này, sắp tới ai có bộ nào nội dung ổn ổn nữa thì đề cử luôn ở đây để chúng mình đào hố nheee ~ Yêu cả nhà rất nhiều <3

TN

<3 <3 <3

Câu chuyện đọng lại sau cùng với mình không phải là Thần Hựu, không phải Minh Tiêu hay tình cảm của hai người mà lại là ngôi trường Quốc học viện với đầy góc khuất u tối và chấp niệm sâu thẳm của trẻ con.

Là ánh mắt sáng của cậu bé Tô Duệ đáng thương, là hình ảnh hai đứa trẻ ôm lấy nhau trong phòng giam tăm tối, là lời hứa 'Tiểu Thần Tiên' mà một Cố Hữu Thần bé nhỏ gìn giữ suốt 10 năm.

Là một Thần Hựu trưởng thành có thể đương đầu với lời nói dối của mình, có thể quỳ xuống mang dép vào chân người mà cậu thương.

Là một Minh Tiêu chấp nhận bước lên con đường 'bao dưỡng' mịt mùng để rồi phải lo sợ, băn khoăn, đắn đo. Những suy nghĩ trong anh rất thật và rất thường, nó vẽ nên một Minh Tiêu tưởng chừng mờ nhạt bé nhỏ nhưng cách anh hành động lại không khác gì một người dũng cảm - tóm chung lại chính là một từ: Anh 'dám'.

Dám thử, dám đương đầu, dám hối hận và dám làm lại.

Mình rất rất thích chi tiết Minh Tiêu nhận ra tình cảm của anh với Thần Hựu và e ngại về việc anh đang bị 'kim chủ giấu mặt bao dưỡng'. Để rồi anh có thể bất chấp việc tình cảm ấy có đi đươc đến đâu, có được đáp lại hay không nhưng ít nhất anh cần một cái tâm thanh thản, một xuất phát điểm ngang hàng, một sự tự tin để đối diện và đủ để anh bày tỏ cõi lòng.

Minh Tiêu ấy đã dám từ bỏ những hào nhoáng, sự nổi tiếng mà anh khát khao chỉ để có cơ hội được tỏ tình với Thần Hựu.

Đây không phải câu chuyện xuất sắc nhất, hoàn chỉnh nhất nhưng nó đã khai thác rất tốt một góc nào đó trong tâm tư con người, khai thác luôn cả góc khuất của số phận và chứng thực cho cái câu "những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật".

YPL