[Review] Mạnh Bà Truyền
MẠNH BÀ TRUYỀN
Tác giả: Lý Triều Cẩn
Thể loại: huyền huyễn. GE
Độ dài: 53 chương + 2 ngoại truyện
Review có thể spoil phần lớn nội dung truyện cân nhắc trước khi đọc…
Thật sự chẳng biết viết từ đâu với câu truyện đan xen thực ảo này.
Thế sự luân hồi, đời trầm luân. Nhân nhân quả quả...
Truyện kể về Người con gái tên Mạnh Bà, ngày ngày múc nước từ dòng vong xuyên nấu canh đưa tiễn linh hồn vào cõi luân hồi. Có người nguyện ý uống canh quên đi tất cả đầu thai chuyển kiếp, có người vì vương vấn hồng trần không chịu uống nguyện lòng đắm mình xuống Vong Xuyên chịu mọi khổ cực, có người vì lời hẹn ước nguyện ý chờ đợi trăm năm ngàn năm bên bờ vong xuyên. Ngày ngày nấu canh đưa tiễn Mạnh Bà nhìn mãi rồi cũng quen, nhưng nếu mọi chuyện cứ diễn ra bình ổn như thế thì sẽ chẳng còn đau khổ xót xa.
Câu truyện theo tôi có 3 nhân vật chính:
Tần Tử Trúc: kiếp trước là một gốc thảo trên trời, vì động lòng phàm với nữ thần Thanh Nữ nên khi nàng bị lịch kiếp hạ phàm đã cùng nàng rơi vào luân hồi. Đây là nam phụ điển hình đau khổ nhất. Chàng vì nàng rơi vào luân hồi, vì nàng mà học cấm thuật, vì nàng mà bị đẩy vào súc sinh đạo vạn kiếp bất phục nhưng đổi lại được gì. chàng hỏi “nàng có một chút tình cảm nào với ta không, dù chỉ một chút”
“ Chưa từng...Tử Trúc chàng hãy đi đi”. Yêu nàng là vậy, hy sinh tất cả mọi thứ chẳng đổi lại được một cái ngoái đầu. (Tử Trúc không bao giờ biết rằng có một người con gái khác lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ bảo vệ, chàng cười nàng cười, chàng khóc lòng nàng như vạn mũi đao xé, chàng chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy.) Nhưng cuối cùng có lẽ nam phụ lại là người hạnh phúc nhất, có thể quên được thì quên, nên ở bên ai thì hãy trân trọng người đó. Có một chi tiết mà tôi nghĩ tác giả như bù đắp cho Tử Trúc đó là việc Mạnh Bà trả lại cây trâm mà Tử Trúc đã tặng, coi như trả lại hết ân tình mà nàng không thể nhận, không còn vướng bận, ngàn đời không gặp lại.
Thanh Nữ-Hoa Khai-Mạnh Bà: Trải qua 3 kiếp, một mối tình đau đáu trong tim. khi mới đọc truyện cảm giác nàng quá lạnh lùng vô tình, nàng quật cường quá, vô tình quá, sau rồi cũng hiểu vì tâm nàng không ở đây, vì nàng có chấp niệm của mình, có việc mình bắt buộc phải làm, có người mình phải bảo vệ, có ân tình phải trả, có người nàng buộc phải từ bỏ. Để trả ân tình cứu mạng, nàng sẵn sàng quyên sinh. Vì để được gặp người mình yêu một lần, nàng nguyện ý đi tìm đoá hồng liên đỏ rực giữa đỉnh Côn Luân quanh năm tuyết phủ. Nguyện ý nấu bát canh quên tình để đổi lại mấy chục năm dương thế bên cạnh người. Nhân quả rồi cũng đến, nàng nợ ai thì phải trả người đó, chấp niệm buông bỏ, tâm không động, lặng lẽ vạn năm.
Bạch Trạch-Bạch Hoa: Đây là nam chính có lẽ ẩn dật nhất mà tôi từng biết, đến gần hết truyện mới xuất hiện, nhưng lại để cho lại nhiều ưu tư nhất. Chàng là thần thú tu luyện trên núi Côn Luân bị bắt lên thiên đình chịu phạt mà gặp nàng, yêu nàng và bi kịch bắt đầu từ đây. Người ta bảo chàng là yêu nghiệt, chấp mê bất ngộ, vì một chữ tình mà đầy ải bản thân. Cuối cùng khổ mình khổ người không ai được hạnh phúc.
Cuối cùng một người quên một người nhớ, gặp lại nhau cũng chỉ nhìn thoáng một ánh mắt rồi rời xa...
Ngoài ra cũng có một mối tình Trường sinh-Liễu Thanh. Chàng vì không muốn nàng chết nên đã làm cho nàng trường sinh bất tử, nhưng cái giá phải trả cho việc làm trái luân hồi là hồn bay phách tán mãi mãi không được siêu sinh. Còn nàng vì nằm ngoài luân hồi mà cô độc chờ đợi trong vô vọng xuốt 800 năm ròng rã. Vậy hạnh phúc ở đâu trong thế gian đầy khổ ải này?
Câu truyện thấm đẫm một màu u ám, của bi thương, của ma mị, của nơi hoàng tuyền cô tịch. Nhưng trong đó lại rực rỡ mối tình sâu nặng ba kiếp đầy tiếc nuối giống như hoa bỉ ngạn mọc ven bờ vong xuyên lặng lẽ, nước sông cứ đen đúa vẩn đục mà hoa vẫn rực rỡ đỏ thắm.
Nếu như bạn thích một tiết tấu nhanh thì truyền thuyết mạnh bà không dành cho bạn
Nếu bạn thích một mối tình đây màu hồng ngọt ngào thì nó cũng không dành cho bạn
Câu truyện như một nốt trầm giữa một bản nhạc bi tráng. Ở đó có đầy đủ hận thù, yêu thương và sự hy sinh hết mình có người mình yêu. Tác giả đã khéo léo xây dựng những nút thắt khơi lên sự tò mò của đọc giả, mà một biết thì phải đọc đến chap cuối cùng dòng chữ cuối cũng chúng ta mới hiểu hết được toàn bộ câu truyện.
Trên đời này có nhân ắt sẽ có quả, những điều mà chúng ta gặp ở kiếp này là do kiếp trước chúng ta đã làm những gì, thiện ác - ân tình - nợ nần chúng ta phải trả hết, kiếp này không trả được thì kiếp sau kiếp sau nữa, nó là một vòng luân hồi không hồi kết. Có duyên gặp gỡ nhau ở kiếp này dù là yêu thương hay hận thù, dù đau khổ hay hạnh phúc chúng ta hãy cứ vui vẻ đón nhận, vì đó là số mệnh là mệnh trời mà chúng ta phải nhận lấy.