[Review] Quắn Đần Báo Ân

QUẮN ĐẦN BÁO ÂN

Tác giả: Thiên Bình Tọa
Thể loại: Hiện đại, ma quái, phép thuật, oan gia hoan hỉ, thanh mai trúc mã, HE.
Văn án:

Cái lỗ tai cún con lẫn cái đuôi vẫy vẫy chưa bao giờ là vấn đề! Chỉ cần tâm tâm niệm niệm đi báo ân cho chủ nhân là số dzách rồi!

Linh Khuyển tộc không phải hạng chó con tầm thường đâu nhé, bọn họ am hiểu thuật hóa thành người cùng rất nhiều phép thuật, thông thường sẽ dùng hình dáng con người mà trà trộn sống cùng nhau, cứ thế không hề tranh đua mà bình an sống qua ngày. Câu chuyện của chúng ta, chung quy là kể về một chú chó sống ở trấn Linh Khuyển.

[Xuất hiện chói lòa] Phép thuật của cún con Golden Retriever có giá 3.000.000 tệ.

Tần Tu: Nghe cái tên quả thật thì con cún này có vẻ cao cấp đó, nhưng mà ma pháp thì khác gì với mấy con cún thông thường? Hắc ma pháp hay là bạch ma pháp?

Thẩm Nhị bắt đầu đứng vểnh đuôi luống cuống dùng hắc ma pháp với con chó Chihuahua (Màn hình đen ——) Con Chihuahua hộc máu té trên mặt đất, Thẩm Nhị toàn thắng!

Thẩm Nhị đứng trước một em gái Husky thất tình đang khóc rấm rứt, thi triển bạch ma pháp (Màn hình đen ——) Em gái đang thất tình nín khóc mà cười, Thẩm Nhị toàn thắng!

Tần Tu [Trừng lớn mắt tiến đến màn hình]: Tôi muốn xem cái màu đen bị che!!

~ Một tháng sau, Hạ Lan Bá vừa khai trương shop bán hàng trên taobao ~

Tần Tu [điên cuồng gõ bàn phím]: Hắc ma pháp bạch ma pháp cái mọe gì, toàn là đồ giả cả, thấy mỗi cái màn hình đen thui! Thật là quá tệ lậu, quá SB! SB!

Hạ Lan Bá [điêu đứng gõ bàn phím]: Nếu cậu không hài lòng thì có thể trả lại mà, sao lại không quay lại thế này!!! Xài đã rồi không mua mà lại còn comment xấu nữa chứ?!

~ Nhiều năm sau, shop bán hàng trên taobao của Hạ Lan Bá sắp đóng cửa ~

Tần Tu: Trên taobao đây là nơi mua sắm tốt nhứt đó, cho một like nào!

Thật ra ý, nếu không phải đã từng cùng khóc cùng cười, từng cuồng nhiệt đôi #TầnTu và #ThẩmTriệt trong Chung Cư Các Ảnh Đế đến điên cuồng, thì với cái tag thể loại và văn án trên bảo đảm mình lướt qua liền=)) Vì mình ngại nhất là mấy thể loại kiểu ma pháp, pháp thuật… văn án cũng không thực sự cuốn hút quá. Nhưng yên tâm, truyện này bảo đảm hay gấp 1000 lần cái văn án=)) Và cũng chả có mấy những chi tiết ma pháp khó hiểu quần què gì đấy trong văn án đâu, đọc cực dễ hiểu, người-không-bao-giờ-đọc-tu-chân-ma-pháp-các-thể-loại-cho-hay.

Quắn Đần Báo Ân có thể xem là tiền kiếp của cặp đôi này. Tuy nhiên, nó chả có bất kỳ chi tiết gì lan quyên đến bộ Chung Cư Các Ảnh Đế cả, thế nên ai chưa đọc bộ kia vẫn có thể yên tâm nhảy thoải mái. Nhưng cá nhân mình đề nghị, mọi người hãy đọc cả hai. CCCAĐ là một bộ đam xuất sắc mà dù đọc cả trăm lần cũng không ngán được.

QĐBA kể về một chú chó Golden Retriever Thẩm Triệt. Chú có khả năng biến hóa thành người, nhưng là phiên bản hơi lỗi, tức là bộ dáng của con người nhưng khuyến mãi đi kèm hai cái tai cún trên đầu và “lão tam” sau mông. Trong truyện, Tần Tu chết mê chết mệt cái đuôi-kun của Thẩm Triệt, có rất nhiều chi tiết cả cảm động cả hài hước liên quan đến vị lão tam thần thánh này.

Thẩm Triệt lúc bé hay bị những đứa trẻ trong tộc bắt nạt, Tần Tu khi ấy mới 7 tuổi đã dũng cảm ra tay cứu cậu khá nhiều lần. Vì vậy, Thẩm Triệt quyết tâm phải báo ân cho Tần Tu. Sau nữa thì Tần Tu phải chuyển nhà đến thành phố Canh Lâm, cách rất xa nơi Thẩm Triệt ở. Để có thể tìm anh, Thẩm Triệt quyết tâm từ bỏ tộc Linh Khuyển của mình, không màng vô số những hiểm nguy để lên đường đi tìm Tần Tu trong hình hài của một chú chó Golden Retriever (lý do không hóa được thành hình người để đi kiếm thì đọc truyện các cậu sẽ hiểu ha). Để đến được Canh Lâm, không biết bao phen Thẩm Triệt đã phải dùng mạng để đánh đổi, nhưng chính tình cảm sâu sắc dành cho Tần Tu đã khiến cậu vượt qua mọi trở ngại đó. Và tại thành phố Canh Lâm to lớn đó, cậu đã dùng 16 năm (nghe như chuyện tình Dương Quá - Cô Cô) để tìm ra được Tần Tu. Nhưng một tai nạn thảm khốc năm Tần Tu 7 tuổi, đã khiến anh mất đi phần ký ức đã có lúc ấu thơ cùng Thẩm Triệt.

Vậy thì có sao, đã chờ người ta được 16 năm, không lẽ không chờ tiếp được, ấy thế là hành trình làm tan chảy trái tim Gấu Bắc Cực Tần Tu của Thẩm Triệt bắt đầu…..

Tình cảm của hai người trong truyện rất đẹp, rất sâu sắc, nhưng một người một c h ó yêu nhau thì mn hiểu rồi đó, không tránh được rất nhiều quá trình ngược tâm lẫn nhau. Cơ mà nếu ai đã đọc CCCAĐ, sẽ thấy rất rõ là Tần Tu và Thẩm Triệt cực sủng, cực yêu thương nhau, tuy nhiên, dễ dàng nhận thấy là mức độ hy sinh mà Thẩm Triệt phải chịu nhiều hơn Tần Tu rất nhiều. Nhưng trong QĐBA thì không, cả hai đều phải hy sinh rất lớn để vun đắp tình yêu của họ. Và những gì họ làm, khiến bạn sẽ không thể nào kiềm nén được mà bật cười, mà rơi nước mắt, mà hãm sâu vào tình yêu của họ. Trích cho các bạn một vài đoạn khá ấn tượng thể hiện tình yêu siêu cưng của cả hai nhóe.

Tần Tu hỏi, “Thẩm Triệt, tôi nhớ cậu nói bên kia của cậu có thể xuống được tới tầng 54 đúng không?”

“Ừ, đúng vậy, có chuyện gì?”

Đầu bên kia vách tường trầm mặc một lát: “Vừa rồi có tín hiệu di động, tôi nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới.”

A Triệt thình lình nghe thấy ngữ khí trầm thấp kì lạ của Tần Tu, cũng biết đã có chuyện gì rồi: “…Bọn họ nói như thế nào?”

“Bắt được kẻ đánh bom rồi.” Tần Tu nói, “Tên đó cũng nói, có quả bom hẹn giờ thứ hai.”

A Triệt giật mình một cái thẳng thắt lưng: “Ở đâu?!”

“Hiện tại cách thời gian phát nổ chưa đến nửa tiếng…”

“Tần Tu.” A Triệt ngắt lời anh, “Bom ở chỗ nào?”

Cách vách tường chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chầm chậm của Tần Tu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ở phòng đặt nguồn điện của tầng 54.”

A Triệt trừng lớn mắt lắp bắp kinh hãi.

“Thẩm Triệt, tổ phá bom cũng đang tìm biện pháp để đi lên, nhưng mà cầu thang thoát hiểm đã bị phá tan nát hết cả rồi, bọn họ lo rằng chờ đến lúc đi lên thì sẽ không kịp nữa.”

A Triệt nghe đến đó thì đã hiểu, gật đầu một cái: “Không sao, tôi sẽ đi phá. Bọn họ chỉ cần dùng di động chỉ tôi cách để vô hiệu hóa nó, chỉ cần biết quả bom ở đâu là ổn rồi.” Chờ ở chỗ này thì cũng chỉ có con đường chết, không bằng liều chết đi phá nó cho xong, dù có nhỡ xảy ra chuyện không may, ít nhất Tần Tu cách sáu tầng có thể có một con đường sống.

“Điện thoại của tôi hết pin rồi.” Tần Tu nói, “Nếu cậu muốn đi phá bom, chỉ có thể ở tầng 54 tìm xem có cái điện thoại bàn nào không, hẳn là có, bọn họ sẽ gọi từng cái từng cái để thử chuông. Tôi nhớ số điện thoại của cảnh sát Trương, cậu đưa tay lại đây, tôi viết vào lòng bàn tay cho cậu.”

A Triệt cố gắng đưa tay vào khe hở, cảm thấy Tần Tu đang lướt ngòi bút lên tay cậu, dùng sức rất lớn viết dãy số lên lòng bàn tay.

Ngòi bút đâm vào tay cậu rất đau, nhưng mà cậu đoán Tần Tu chắc cũng vì sợ viết không được rõ, dù sao đây cũng chính là dãy số cứu mạng.


Tần Tu nhìn thấy cái đuôi lông xù kia tuột mất từ khe hở, vội vàng đưa tay sờ sờ cái đuôi lần cuối cùng, nghe được tiếng của Thẩm Triệt ở vách tường đầu kia càng lúc càng đi xa: “Chờ tôi nha!”

Vách tường bên kia dần dần nghe không thấy thanh âm nào nữa, Tần Tu lại gọi Thẩm Triệt vài lần, phía sau bức tường yên ắng không đáp lại, lúc này anh mới đứng dậy, ở trong bóng đêm mờ ảo đi về phía tây giếng trời hoang tàn đổ nát, đi vào một hành lang đã bị nổ đến mức không còn thấy hình dáng gì, một bên hành lang có một cánh cửa sắt nhỏ, cửa vừa kéo ra liền loảng xoảng sụp đổ, Tần Tu chui vào, nhẹ nhàng mở tủ chứa công tắc nguồn điện ra, nguồn ánh sáng đỏ hắt lên khuôn mặt của anh. Chỉ còn có mười chín phút.

Anh bấm số điện thoại của cảnh sát Trương: “Được rồi, tôi đã đến chỗ đặt bom.”

Đầu bên kia di động trầm ngâm trong chốc lát: “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ừ, camera theo dõi bây giờ còn có thể thấy tình huống của tầng 54 không?”

“Vẫn còn hai cái camera chưa bị phá hủy, yên tâm, khi cậu ta đến được tầng 54 tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tần Tu đeo tai nghe, kéo khóa áo khoác tới sát cổ, nhét điện thoại di động vào trong cổ áo kéo sát, miễn cưỡng xem như đèn pin: “Vậy thì bắt đầu đi.”

“Tần Tu.” Cảnh sát Trương gọi anh, “Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cậu, quả bom lúc trước bị kích hoạt chính là bởi vì cắt sai dây, chúng tôi đã hỏi qua nghi phạm, dây điện của hai quả bom được bố trí hoàn toàn khác nhau, lúc hắn ta đặt quả bom đã cố ý lắp đặt, cho nên chúng tôi cũng không biết cuối cùng phải cắt sợi dây nào, cậu phải tự mình quyết định mà thôi. Nếu cậu muốn từ bỏ, sẽ không ai trách cậu.”

“Cách đây sáu tầng liệu có an toàn không?” Tần Tu cúi đầu nói với chiếc điện thoại.

“Tôi đã hỏi qua chuyên gia, khẳng định cũng sẽ bị lan đến, nhưng nếu cậu ta may mắn, khả năng sống sót vẫn là rất lớn.”

Tần Tu ánh mắt trầm tĩnh gật đầu: “Đã biết, bắt đầu đi.”


Đây là khúc cả hai bị kẹt trong một tòa nhà bị đánh bom. Và không chỉ một lần này, còn nhiều tình huống khác nữa, mỗi lần như vậy, A Triệt và Tần Tu đều không chút chần chừ chọn hy sinh bản thân chứ cũng không nỡ dù chỉ một chút làm tổn thương đối phương.

Nói một ngàn lần câu yêu thương cũng không bằng một lần sinh tử, mới thật sự biết ai là người hết lòng trân quý bạn nhất. Chính vì vậy, mình luôn nhấn mạnh rằng, đã không đọc thì thôi, chứ đã một lần đọc Chung Cư Các Ảnh Đế hoặc Quắn Đần Báo Ân, bạn sẽ không nhịn được mà đọc lại thêm một lần, một lần nữa và đắm chìm vào tình yêu quá đỗi chân thành của Tần Tu và Thẩm Triệt.

Và truyện này có nhiều lúc làm bạn không cầm được nước mắt (vì tình huống khách quan mà ngược cẩu, chớ hơm phải hai bạn trẻ tự tay ngược nhau đâu), nhưng cũng có không ít tình huống khiến bạn phải bật cười khúc khích vì sự tsundere của đôi trẻ. Vì vậy, đừng ngại ngần gì mà không ngay lập tức nhảy hố bộ này đi nhóe <3

Lưng đeo túi lớn túi nhỏ mà leo núi vào mùa đông thật khiến cho não bộ thiếu điều nhũn ra nước, A Triệt ngẩng đầu nhìn Gấu Bắc Cực đang phăm phăm đi về phía trước, thán phục thở dốc một hơi: “Tôi phát hiện hát ‘Quốc Tế Ca’ thật sự có thể tiếp thêm sức mạnh tinh thần đó nha…”

Tần Tu đứng ở trên sườn núi, thanh âm lạnh lùng trầm xuống: “Không được hát.”

A Triệt mệt đến cũng không thèm kháng nghị, thở hổn hển: “Mấy người thủy thủ vượt thượng nguồn sông Volga cũng cần phải hô to khẩu hiệu mới có sức lực đó!”

Tần Tu cũng không quay đầu lại: “Nếu cậu muốn hô hào khẩu hiệu gì đó thì cứ hô ‘Ai-shi-tê-rư Qin-san’ [1] là được.”

[1] Nguyên gốc là “阿姨洗铁路秦桑”: “阿姨洗铁路” đồng âm với câu tiếng Nhật là “Aishiteru”, nghĩa là “Tôi yêu anh”, còn “秦桑” là “Tần tang”, chữ “tang” có âm đọc là “san, xan, than”, trong tiếng Nhật thì “-san” là từ dùng để gọi người khác, đi theo sau tên người đó, như là Sakura-san, Syaoran-san vậy đó. Túm lại thì ở đây Tần mỹ nhân đang gài hàng A Triệt nói câu “Aishiteru Tần-san” aka “Em yêu anh, Tần-san” =))

“Cái gì mà Ai-shi-tê-rư?” A Triệt nghe không hiểu, “Phức tạp quá, có cái nào dễ nói hơn hông?”

Tần Tu đứng đó vừa nói vừa nghĩ nghĩ: “Thế thì ‘Xa-rang-hê Qín Xī’ [2] đi.”

“Ờ được đó, để tui thử học thuộc lòng.”

Sau đó người phía sau quả nhiên hô lên cái câu: “Xa-rang-hê Qín Xī”, “Xa-rang-hê Qín Xī”.

Trên sườn núi tuyết trắng xóa bao phủ vang vọng lên thanh âm gào thét đơn độc, A Triệt vừa hô vừa khuyến khích bản thân mình, ngẩng đầu nhìn, cuối cùng cũng tới được đỉnh núi, ầy không đúng, tại sao lúc mình hô thì Tần Tu đi còn hăng hái hơn thế nhỉ, cái này cũng thật không khoa học quá rồi…

“Xa —— rang —— hê —— Qín —— Xī ——”

A Triệt cuối cùng hét lớn một tiếng hít một hơi chạy vọt lên đỉnh núi, Tần Tu đã sớm đứng trên đỉnh núi chờ cậu, quay đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt như cười mà như không.