[Review] Quỷ Ở Hồ Mãn Hoa

QUỶ Ở HỒ MÃN HOA

Tác giả: Thủy Hạng

Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, ngắn, linh dị thần quái, thanh thủy, ấm áp, cảm động, 1×1, Trong nóng ngoài lạnh độc mồm hồ thần x Chung tình lạc quan thư sinh thủy quỷ, OE.

Văn án:

Trăm ngàn năm sau, ngươi chớ lãng quên thủy quỷ giữa lòng hồ này
… quỷ ở hồ Mãn Hoa.

Nghe tên câu chuyện này từ một người chị chuyên đọc truyện ngược từ rất lâu rồi, thế nhưng mãi đến tận gần đây mình mới đọc, mới cảm, mới thấu và mới ngấm chất văn mộc mạc, đẹp đẽ đầy thanh tao của Thủy Hạng. “Quỷ ở hồ Mãn Hoa” không có cao trào, không có bi thương, không có những triết lý sâu cay, thế nhưng đọc xong nó thì lại đọng trong lòng mình cả một sự day dứt khó tả, nghẹn ngào khôn nguôi…

Câu chuyện kể về sự tích hồ Mãn Hoa, một hồ nước lẳng lặng nơi thôn trấn yên tĩnh, đó là nơi bao trùm bởi tích hiến xác cổ xưa với hàng ngàn thi cốt chìm nơi đáy hồ sâu, nó khiến cho chẳng còn ai dám bén mảng tới hồ nước xinh đẹp ấy. Và rồi một ngày kia, chàng thư sinh tên Khương Thu tò mò tới thăm chốn hoang vắng ấy. Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ngã nhào vào nước rồi mất mạng, trở thành Thủy quỷ thế chân cho tên quỷ cũ nhát gan của hồ. Ở nơi đây hắn đã gặp được vị Hồ thần xinh đẹp tới thoát tục đang cai quản hồ Mãn Hoa này. Một kẻ độc mồm, hờ hững, lạnh lùng vô chấp vô hối vô niệm đúng như cái tên “Vô Chấp” của mình, một kẻ lại là thư sinh lạc quan trẻ người non dạ mới vừa được… nhậm chức Thủy quỷ. Hai kẻ ấy bắt đầu những ngày tháng bên nhau, Thủy quỷ thích thú bày đủ trò trêu chọc vị Hồ thần lạnh lùng nhưng tận sâu đáy lòng là sự dịu dàng ân cần. Trải dài khắp các chương truyện là những màn trò chuyện pha chút hài hước, hóm hỉnh của hai người. Vui tươi thật đấy nhưng màu câu chuyện quá tĩnh, quá trầm cùng với giọng kể như tự bạch nên người đọc khó lòng mà bật cười vui vẻ, có chăng cũng chỉ là một chút cong thật khẽ trên khóe môi.

Đáng lẽ là một Thủy quỷ, nếu Khương Thu muốn rời khỏi nơi ấy thì phải “kéo” một kẻ xuống thế mạng mình, ấy vậy mà cái tên thư sinh đó lại chấp nhận ở lại hồ nước tẻ nhạt này, ở lại bên cạnh vị đọa tiên ngày ngày chỉ làm bạn với rượu kia. Có lẽ hắn sẽ nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ thiếu nữ thanh mai trúc mã của hắn, thế nhưng đến cùng thì lựa chọn của hắn vẫn là ở lại. Thậm chí ngay cả khi Vô Chấp được trở về Thiên đình làm vị tiên nhàn hạ như xưa thì Thủy quỷ ấy vẫn cố chấp canh giữ chốn này.

Câu chuyện không viết quá nhiều về chữ tình nhưng đọng lại trong tâm trí vẫn là cái tình rất nên thơ qua từng câu chữ, hành động, cử chỉ. Họ đã yêu, là một tình yêu rất đạm mạc và rất nhẹ thế nhưng có ai bảo yêu là cứ phải nhiệt thành, rực rỡ đâu. Chẳng phải êm đềm như hồ nước lạnh nhưng luôn lững lờ đọng lại trong tim người đọc cũng là một chuyện tình đẹp và đầy ý nghĩa sao?

Mình vô cùng thích kiểu tính cách nhân vật như Vô Chấp, y cô độc cả trăm ngàn năm quanh quẩn trong hồ nước bé nhỏ ấy, không muộn phiền, không vướng bận, không cảm thấy cô đơn… Khương Thu đến, đã dạy cho y biết thế nào là cô đơn, là khắc khoải, là chấp niệm, là hy sinh. Tác giả viết tình cảm của Vô Chấp nhẹ, hờ hững, nhạt nhòa như thể nó chưa từng tồn tại, thế nhưng mình và chắc hẳn rất nhiều bạn đọc vẫn sẽ cảm được tấm lòng của y, của một vị thần tiên đọa đày xuống nhân gian. Đến cuối cùng, Vô Chấp dùng nửa đời tu vi của y để Thủy quỷ không-chịu-tự-rời-đi kia được luân hồi, được thoát khỏi hồ Mãn Hoa đầy tịch mịch ấy. Y chấp nhận tiếp tục làm bạn với cô đơn, như thể vẫn đợi chờ một ai đó mãi chẳng bao giờ trở về. Một Vô Chấp không oán không niệm ấy cuối cùng vẫn luôn khắc ghi rằng, ở hồ Mãn Hoa chẳng biết đã nở hoa tự bao giờ này có một con Thủy quỷ suốt ngày quấy nhiễu mình….


“Y nói với thổ địa, ngươi muốn hỏi có đáng giá hay không, thì hãy đi hỏi hắn năm đó chỉ cầu ta nhớ hắn có đáng giá hay không. Hỏi hắn cô độc mấy trăm năm, đến tột cùng có đáng giá hay không.

Nếu ngươi hỏi được đáp án, ta mới cân đo được hết thảy đến tột cùng có đáng giá hay không.

Năm đó khi hắn hạ xuống cái hôn bên môi y, nét bi thương trên khuôn mặt ấy cho đến nay y vẫn nhớ rõ ràng.

Hắn hỏi y, đại nhân, chuyện như vậy, ngươi sẽ nhớ sao?

Nghĩ đến đây, hồ thần cũng không khỏi bật cười.

Y khe khẽ nói với thổ địa, nếu ngươi có thể hỏi được hắn đáp án, tiện thể thay ta hỏi một chút, hắn trải qua mấy đời luân hồi, giờ đây hồn về nơi nào.

Sự cố chấp năm đó, giờ đây hắn nhìn lại, phải chăng cũng cảm thấy buồn cười.

Vô Chấp xoa nhẹ chén rượu sát bên, thì thào: “Ngươi hỏi hắn trải qua mấy đời luân hồi, giờ đây hồn về nơi nào, ngươi hỏi hắn…”

Hỏi hắn, còn nhớ hay không có một thiếu niên, trong mắt khó giấu ánh hào quang đơn thuần mà chính trực, cố chấp nói rằng, muốn cùng ta làm hồ thần và thủy quỷ bên Mãn Hoa hồ, đời đời kiếp kiếp vĩnh vĩnh viễn viễn.

Ngươi hỏi hắn, ngao du bốn phương, có gặp qua thiếu niên ấy giữa biển người mênh mang hay không.

Nếu như có, ngươi hãy nói cho hắn, kiếp ấy hắn tên là Khương Thu, tự Tái Phùng.”


Câu chuyện mở ra một cái kết OE (theo hướng HE), mình sẽ không quá kinh ngạc với cái kết này, dường như từ khi đọc chương đầu tiên thì mình đã mường tượng ra một kết thúc như vậy, hoặc nói đúng hơn là nó nên như vậy. Câu chuyện vẻn vẹn chỉ mười bốn chương, thế nhưng mình đọc rất chậm như thể sợ sẽ tới đoạn kết mất, không rơi một giọt nước mắt tiếc thương nào nhưng cũng chẳng thể nở nụ cười mãn nguyện. Có chăng là… rất lâu về sau, mình sẽ chẳng thể lãng quên Thủy quỷ và vị thần hắn yêu giữa lòng hồ này… Quỷ ở hồ Mãn Hoa.