[Review] Quyển Dưỡng
QUYỂN DƯỠNG
Tác giả: Đồi
Thể loại: Đam mỹ, mạt thế, tình hữu độc chung, u ám, vặn vẹo, si tình công, ngược luyến tình thâm, BE
Văn án:
Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập xuống.
Ngô Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ chịu.
Ngô Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả.
…Ừa
…Anh, thật đáng sợ.
Hiện thực vẫn luôn kể cho chúng ta nghe một câu chuyện, tên nó là Tàn Khốc!
Muốn biết thế nào là tàn khốc, hãy thử đọc qua 17 chương kể về tình yêu của hai người: Diệp Thanh Linh - Ngô Chí.
Lúc đọc văn án bộ này mình đã rất hứng thú, nhất là khi nhìn tag BE lại càng muốn nhảy ngay và luôn, và quả là truyện của Đồi có khác, vẫn tuyệt như nhiều tác phẩm khác của chị.
Sơ qua nội dung thì truyện mở đầu ngay chương 1 đã là khung cảnh hoang tàn và rượt đuổi đầy đáng sợ của thời kỳ mạt thế: tang thi cắn xé khắp nơi. Ngay lúc Ngô Chí đang hoảng loạn chạy trốn thì bỗng gặp được cậu bạn cùng bàn ít nói - Diệp Thanh Linh. Cả hai cố gắng dìu dắt nhau bỏ chạy, nhưng sức người quá yếu ớt trước giống loài khủng bố như tang thi, chỉ thoáng chốc, lần lượt Diệp Thanh Linh và cả Ngô Chí đều đã bỏ mạng.
Thế nhưng, sau đó Ngô Chí mở mắt dậy và phát hiện ra, ấy vậy mà mình vẫn còn sống, không chỉ mỗi cậu, cả cậu bạn Diệp Thanh Linh mà cậu tận mắt thấy đã rơi vào nanh vuốt xé xác của đám tang thi kia, cũng vẫn còn sống!
Thế là từ đó, hai kẻ hoạn nạn sống nương tựa vào nhau. Cuộc sống vốn lẽ sẽ diễn ra rất êm đềm và bình yên, nếu như Ngô Chí đừng vì chút tò mò mà mở cuốn nhật ký của Diệp Thanh Linh ra, bởi vì trong đó có viết:
"Tôi đã thích em đến mức nào, mà chỉ cần thấy tên em và tôi ghi trên cùng một mặt bảng đã thỏa mãn muốn chết. Tôi bảo bạn học đang trực nhật về trước đi, sau đó một mình đứng trong phòng học, lau bảng sạch sẽ, cẩn cẩn thận thận, tự tay viết từng nét tên tôi và tên em.
Ngô Chí, Diệp Thanh Linh.
Vẽ thêm một cái khung ở ngoài, tôi thỏa mãn nhìn tên tụi mình bị nhốt chung một chỗ, suýt chút rơi lệ.
Ngô Chí, Diệp Thanh Linh, Ngô Chí, Diệp Thanh Linh…
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, em biết không? Trên đời này có một người tên là Diệp Thanh Linh, thích em tới sắp chết rồi."
Ngô Chí cũng có cảm tình với Diệp Thanh Linh, vậy nên, giữa thời buổi mạt thế như này ai còn quan tâm xem đồng tính có được chấp nhận hay không gì nữa chứ, đã yêu thì tiến tới thôi.
Chỉ có điều, thời gian dần trôi qua, Ngô Chí lại càng phát hiện ra rất nhiều điều bí ẩn xung quanh bạn trai của mình. Ví dụ như: Tại sao Diệp Thanh Linh dường như trẻ mãi không già? Hoặc như: Vì sao giữa thời buổi thiếu thốn như vậy mà bọn họ vẫn có thể sống thoải mái ở một cái khách sạn, có đầy đủ đồ ăn, có đầy đủ vật dụng, có đủ điện nước? Và quan trọng nhất là, do đâu mà chưa bao giờ cậu thấy bất kỳ một con tang thi nào tấn công bọn họ?
Dần dần, bí ẩn ấy từ từ được hé lộ. Ở bên cạnh Ngô Chí không chỉ là một cậu bạn trai dịu dàng, yêu đến cuồng dại, si mê vì cậu, mà còn là…. một con quái vật, liệu cậu có chấp nhận được không?
Diệp Thanh Linh nâng phần não trên tay lên, nụ cười ma mị đến cốt tủy.
Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, đây là em sao? Dễ thương quá, nhỏ nhắn này, mềm mềm này, dinh dính nữa.
Nâng đại não chạm vào mặt mình, Diệp Thanh Linh mê muội liếm láp vật thể mềm mại màu xám ấy, hôn nó thật chậm.
Dễ thương quá, quá dễ thương luôn.
Diệp Thanh Linh vươn lưỡi, liếm dọc theo các rãnh trên đại não.
Ngô Chí, sao em dễ thương đến thế, anh không nhịn được nữa.
Tình yêu của Diệp Thanh Linh và Ngô Chí là một thứ tình cảm quá sức ngọt ngào, bởi hơn ai hết, Diệp Thanh Linh yêu Ngô Chí đến gần như tôn thờ, Ngô Chí cũng là người dịu ngoan, hiểu chuyện, vậy nên tình cảm giữa hai người chắc chắn là vô cùng tốt đẹp. Thế nhưng, cũng chính tình yêu đó lại cực kỳ dày vò tim gan của bọn họ. Bởi vì dẫu sao Ngô Chí cũng vẫn chỉ là con người bình thường. Nhiều năm trôi qua, "quái vật" Diệp Thanh Linh vẫn mãi mãi trẻ trung, nhưng Ngô Chí thì đã già đi từng ngày.
Một Diệp Thanh Linh yêu Ngô Chí còn hơn cả mạng sống như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn thần chết kéo cậu ấy đi? Vậy nên để níu giữ mạng sống cho cậu, hắn đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, chẳng hạn như tiêm virus vào cơ thể Ngô Chí, hoặc cực đoan hơn, bộ phận cơ thể nào đã hư hỏng, cạn kiệt chức năng thì hắn sẽ… thay bộ phận đó đi.
“Gan anh không dùng được nữa, anh ấy thay, đường ruột của anh bị nhiễm khuẩn, anh ấy thay; đùi phải của anh bị phong thấp, anh ấy thay; đôi mắt của anh lão hóa, anh ấy thay; trái tim của anh tê liệt, anh ấy cũng thay…haha, cuối cùng xương sống của anh bị liệt, anh ấy liền cắt từng bộ phận từ cổ trở xuống của anh, thay cái khác….Không không, nói dễ hiểu hơn, anh ấy cắt đầu anh xuống, rồi gắn nó vào một thân thể mới ha ha ha…”
Ngô Chí bụm miệng cười to: “Em không thể tưởng tượng nổi đâu, khi anh bị anh ấy ôm xuống một căn phòng đầy ống thủy tinh, trông thấy từng bộ phận từng bộ phận đề tên “Ngô Chí”, anh đã có cảm giác như thế nào! Anh ấy nói, mẹ nó anh ấy nói với anh thế này: “Toàn bộ đều là nhân bản của em, anh dùng nó làm tài liệu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì anh làm tiếp!”
Khi đọc tác phẩm này, có thể bạn sẽ thấy tình yêu mà Diệp Thanh Linh dành cho Ngô Chí quá méo mó, nó không chỉ đơn thuần là một thứ tình cảm bình thường nữa, nó gần như trở thành một tín ngưỡng, một sự mê luyến, một sự quỵ lụy, một chấp niệm trong lòng hắn, rằng hắn nhất định phải có được cậu!
Giữa họ chỉ nói thích, chứ chưa từng nói yêu. Diệp Thanh Linh không thích dùng từ yêu, bởi vì y từng đọc được một câu: “Tình yêu là vị tha, là cảm thông với nhau, có thể buông tay thành toàn cho hạnh phúc của đối phương. Sao được? Một Diệp Thanh Linh có chút tự ti, lại ích kỷ, điên cuồng, độc chiếm như vậy, sao có thể buông tay Ngô Chí? Nếu thích có thể độc chiếm, thích có thể không màng đáp lại, thì tình cảm này chính là thích, chỉ là thích, thích đến sắp chết.
“Ngô Chí.” giọng nói Diệp Thanh Linh run lẩy bẩy, vẻ mặt yếu đuối đến cùng cực. “Em đừng yêu anh, chỉ thích anh thôi, được không…”
Cho nên em đừng buông tay anh, đừng vô tư vẽ ra cho Diệp Thanh Linh một tương lai không có Ngô Chí, như thế đối với Diệp Thanh Linh…quá sức tàn nhẫn.
“Ngô Chí, cầu xin em, để Ngô Chí và Diệp Thanh Linh mãi mãi bên nhau, được không…”
Khi đọc đến đoạn này, mình đã bật khóc không ngừng được. Vì thương cho hai người họ, và hơn hết là thương cho thứ tình cảm chấp nhất đến đáng sợ của Diệp Thanh Linh. Dù đã dùng tất cả những biện pháp có thể để níu kéo, nhưng tuổi thọ con người là có hạn, cuối cùng Ngô Chí cũng phải rời đi trước. Như cậu đã từng nghĩ, cậu không sợ cái chết, cái cậu sợ, là Diệp Thanh Linh làm sao có thể sống tiếp mà không có cậu đây…
Thật ra với mình, đây không hẳn là một cái kết BE. Vì dẫu chuyện tình có đẹp đến cách mấy thì cũng phải tới hồi kết do sinh ly tử biệt, chỉ có chăng rằng bộ này dùng đến những mấy chương cuối để nói về ngày tháng cuối đời của Ngô Chí, thế nên phân cảnh đau thương do phải mất nhau giữa hai người bọn họ làm tâm trạng độc giả ít nhiều chùng xuống mà thôi. Vậy nên những bạn nào thích si tình + độc chiếm công và hỗ sủng thì tuyệt đối đừng vì hai chữ BE mà chùn bước. Bộ này thật sự rất rất rất đáng đọc đó.
À, hình như không lầm thì có mấy nhà edit, mình thì lựa đọc bản do bạn Fang Qing edit, mượt vô cùng. Mọi người hãy mau mau nhảy hố rồi quay lại đây bàn luận với mình nhé <3