[Review] Sau Khi Ly Hôn, Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

SAU KHI LY HÔN EM VẪN CÒN MẶC ÁO KHOÁC CỦA ANH

Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, giới giải trí, gương vỡ lại lành, tình hữu độc chung, ảnh đế công x tác giả thụ..

Văn án:

Nguyên Dã kết hôn cùng ảnh đế Phương Thiệu Nhất được mười năm, cuối cùng lại tới cục dân chính nộp đơn ly hôn, sổ hồng nay thành sổ xanh. Ngày trước kết hôn thì rầm rộ thông báo với thiên hạ, bây giờ ly hôn lại giấu lại giếm, cũng không ai dám hé lời.

Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất yêu nhau đã thật lâu lắm. Ai cũng đem đối phương đặt ở đầu quả tim mình mà sủng ái. Giữa lúc sự nghiệp đang lên, giữa ánh sáng hào quang chói lòa, Phương Thiệu Nhất công bố kết hôn - đối tượng kết hôn còn là một người con trai. Công bố đó tất nhiên sẽ được một số người ủng hộ, nhưng chắc chắn không thiếu những kẻ chê cười, mượn gió bẻ măng. Thế nhưng cái gọi là ý kiến của người khác không liên quan đến đôi phu phu, họ dùng tình yêu của mình bước qua chặng đường thất niên chi dương, đi đến cột mốc thập niên để khiến cho những kẻ nghi ngờ phải im lặng. Nhưng học sinh có giỏi đến mấy, điểm cao nhất cũng chỉ là thang 10. Tình yêu mặn nồng đến mấy, ai ngờ được lại tan vỡ cũng ở con số 10 này. Hai người ly hôn, trong lặng lẽ âm thầm không ai hay biết. Lúc yêu nhau như pháo hoa rực rỡ muốn khoe sắc cho cả thế giới thấy, lúc chia tay lại như đốm lửa tàn hấp háy trong lặng câm. Đến đây, chuyện tình yêu của Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất thật đúng như câu hát:

“Có tình yêu vượt qua mùa đông, gục chết sau đêm mùa xuân”

May mắn, đây không phải là một câu chuyện buồn và Bất Vấn Tam Cửu không phải là bà mẹ kế trong truyện cổ tích. Câu chuyện bắt đầu kể từ khi Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất vì trước đây đã từng kí hợp đồng tham gia một show thực tế, ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người đều không từ chối, ngược lại đều chọn đóng giả như vẫn còn là vợ chồng tham gia show. Và chuyện gì đến cũng đến, chuyện ly hôn bị phát hiện, nhưng càng bất ngờ hơn đó cũng là lúc Nguyên Dã đăng weibo công khai theo đuổi thầy Phương lại lần nữa. Xuyên suốt truyện, không phải là những dằn vặt đau khổ hiểu lầm, mà là quá trình theo đuổi lại chồng cũ ngọt ngọt ngào ngào của Nguyên Dã.

Chuyện tình yêu gương vỡ lại lành của hai ông chú trung niên, ông chú này theo đuổi ông chú kia, ông chú kia thuận nước đẩy thuyền, tình trong như đã bên ngoài còn e. Tình tiết như thế, còn gì tình thú hơn nữa, phải không? Cứ mỗi lần Nguyên Dã cất tiếng “Anh Nhất à”, không chỉ có trái tim của Phương Thiệu Nhất mềm đi, mà còn là trái tim của độc giả.

Tính cách của hai nhân vật chính cũng thú vị không kém. Nguyên Dã giống như cái tên của mình, chính là một chú ngựa hoang dã khó thuần dưỡng. Trong thế giới của anh dường như không cho phép tồn tại màu sắc pha tạp nào ngoài hai màu rõ ràng đen và trắng, trong đó đen là đen, và trắng là trắng, không được lầm lẫn. Dù cuộc sống của người trưởng thành bao phen mài mòn đi sự cứng rắn và thẳng thắn nơi anh, Nguyên Dã vẫn giữ được phẩm chất đó của mình. Thứ làm anh ghét anh sẽ liều mình với nó, thứ mà anh yêu, dù đã một lần đổ vỡ anh dù mặt dày vẫn cố sức mang nó nguyên vẹn trở về bên mình. Nếu ví Nguyên Dã là ngọn lửa, vậy Phương Thiên Nhất sẽ là mạch suối ngầm hiền hòa êm dịu. Anh dung túng cho tất thảy của Nguyên Dã, suy nghĩ cho Nguyên Dã những chuyện gì có thể xảy ra trước cả anh. Đứng trước một sự việc, nếu Nguyên Dã đối diện trực tiếp để giải quyết thì Phương Thiệu Nhất sẽ có cách để toàn vẹn đôi đường mà không cần đối mặt thẳng thắn. Hai người chính là sự bổ sung khuyết thiếu hoàn hảo cho nhau. Thủy dịu Hỏa, Hỏa nung nóng Thủy.

Nhưng sự đối lập nào rồi cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Mạch truyện có sự đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Hiện tại gieo cho người đọc niềm tin và niềm vui vào sự hồi sinh của một tình yêu. Quá khứ gieo vào người đọc những suy nghĩ rất đời về hôn nhân và tình yêu.

Chúng ta thường thấy, có những người yêu nhau nhiều như thế, bên nhau lâu như thế nhưng cuối cùng vẫn xa nhau là vì sao? Có lẽ câu chuyện sẽ cho bạn một lời giải đáp nào đó.

Giới giải trí cho khán giả thấy được hào quang đẹp đẽ, nhưng giấu đi những bóng tối mờ đục bên trong. Để sinh tồn trong cái chồn vàng thau lẫn lộn, đầy rẫy những quy tắc ngầm như thế, Phương Thiệu Nhất có thể thích nghi được, nhưng Nguyên Dã thì không? Mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khiến mối quan hệ hai bên căng thẳng để rồi chỉ một cái áo khoác, họ ly hôn nhau. Bạn đọc sẽ không thể nào quên được hình ảnh một Nguyên Dã gan dạ như thế, dũng cảm như thế cũng có lúc đong đầy nước mắt cầm bút ký lên tờ đơn, mà người ép anh ký kia lại chính là người yêu thương, sủng ái anh nhất - “Anh Nhất” của anh!
Tình yêu của họ chưa từng cạn nhưng cái tôi của họ lại không thể dung hòa lẫn nhau, xa nhau thì khỗ, ở bên cạnh lại chỉ tổn thương. Có lẽ Nguyên Dã đau một, Phương Thiệu Nhất chính là đau đến mười, nhưng anh lại không thể không mở ra một lối thoát cho chính người anh yêu. Anh không thể để Nguyên Dã của anh bị những đen tối của thế giới này thuần hóa!

Mình rất thán phục tác giả ở chỗ chọn viết một tình huống rất thực tế, rất đời thường, nhưng cũng rất khó để giải quyết! Có lẽ xuyên suốt đoạn truyện, bạn sẽ đếm không dưới 10 lần Nguyên Dã tự chê mình đã già, đôi khi đang đọc truyện, mình cũng tự hỏi để lí giải suy nghĩ này của Nguyên Dã. Anh luôn nói mình già, mình không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết trẻ tuổi của ngày xa xưa, để làm gì? Chẳng lẽ anh tự ti?

Phải đến khi trang cuối của câu chuyện khép lại, dường như mình hiểu được đôi chút!

Chúng ta vấp ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó! Chúng ta xa nhau vì những quan điểm cá nhân vì cái tôi, vậy thì cách để trở về chỉ có học cách dung hòa cái tôi của mình.

Bạn có thấy con người giống như cây xương rồng không? Bên trong nội tâm thật ra rất mềm mại, nhưng lại khoác lên bên ngoài lớp gai nhọn xù xì xấu xí: chiếc gai của lòng tự trọng, chiếc gai của những tham vọng, chiếc gai của danh dự, chiếc gai của tự tôn cá nhân …. Gai càng nhọn bao nhiêu thì sẽ càng tổn thương những người muốn yêu thương bảo vệ chúng ta bấy nhiêu. Để những chiếc gai không còn sắc bén, tự ta phải gạt bớt đi sự gai góc của mình. Khi được yêu thương và bảo vệ, thì tự nhiên gai kia cũng trở nên vô ích, xương rồng rồi sẽ đơm hoa.

Tóm lại, với những ai không quen với dòng truyện chứa đầy sự suy ngẫm và triết lí thì câu chuyện này dường như hơi vòng vèo, mãi mà nhân vật mới chịu trở về bên nhau. Nhưng với mình có rất nhiều rất nhiều điều mình rút ra được từ tác phẩm này, những bài học về tình yêu và hôn nhau. Để đi được bên nhau lâu dài, cần nhất chính là sự trân trọng đối phương và học cách dung hòa hai con người làm một không chỉ phần xác mà còn là phần hồn.
Hơn nữa, tuy gắn mác giải trí, nhưng truyện không đi sâu về kiến thức ngành nghề. Mình thì hoàn toàn ủng hộ lựa chọn này của tác giả. Bởi những câu chuyện về làm nghề đã được khai thác quá nhiều ở những câu chuyện cùng đề tài, cái tác giả xoáy vào ở đây chỉ là những quy tắc ngầm đen tối thực sự, một mặt nhám xù xì của giới giải trí.

Đặc biệt ngoại truyện, bạn sẽ được gặp lại cặp đôi ở bộ truyện “Hình xăm” - một tiểu thuyết nổi tiếng khác của tác giả.

Mình không so sánh hai tác phẩm, vì mình thấy được cái hay riêng của hai câu chuyện.

Bàn riêng về "Sau khi chia tay em còn mặc áo khoác của anh", đánh giá tóm gọn của mình như sau:

Tác giả biết chọn hướng đi riêng trong những đề tài quen thuộc như giới giải trí, gương vỡ lại lành (chia tay chả phải vì hiểu lầm, hay vì gia đình mà chính vì bản thân họ thôi).

Ngòi bút phân tích diễn biến tâm lí của nhân vật uyển chuyển, tinh tế.

Màu văn vẫn đậm chất Bất Vấn Tam Cửu, với một công ôn nhu thâm tình điềm tình như thế và một thụ dương quang, thẳng thắn, mạnh mẽ như thế.

Chờ đợi tác phẩm sau của tác giả. Mọi người nhớ đón đọc tác phẩm nhe!

thất