[Review] Thập Ngũ Niên Chi Dương
THẬP NGŨ NIÊN CHI DƯƠNG
Tác giả: Toan Thái Đàn Tử
Thể loại: Hiện đại, 1×1, hiện thực hướng, ngôi thứ nhất, ấm áp tiểu cố sự, tình hữu độc chung, HE
Văn án:
Hai đại lão gia ở bên nhau được mười lăm năm thì bắt đầu ngứa ngáy, cãi nhau dây dưa qua lại nhưng vẫn không chịu chia tay.
Tâm trạng của mình trước khi đọc tác phẩm này và sau khi đọc là cả một bầu trời chênh lệch dữ dội. Dạo gần đây mình khá bận, hơn nữa dạo này chuyện tình cảm cá nhân không được tốt lắm, đâm ra tâm trạng tụt dốc nhiều, không đọc truyện được mấy, chính vì vậy khi đọc dòng văn án ngăn ngắn bên trên, mình nghĩ nó khá giống trường hợp tình cảm hiện tại của bản thân, vì vậy ôm tâm lý hiếu kỳ đọc thử xem sao. Khi đó mình không quá trông đợi và cho rằng đây chỉ là một câu chuyện về những điều vụn vặt bình thường trong cuộc sống hàng ngày của hai ông chú trung niên, thế nhưng khi đọc rồi, mình mới chợt nhận ra tác phẩm này mang lại nhiều suy nghĩ và cảm nhận hơn thế…
Để tóm tắt ngắn gọn thì motip câu chuyện tình cảm giữa Trương Tử Kiếm và Diệp Tần thật sự rất quen thuộc, hai người họ là bạn học cùng lớp cùng bàn, thích nhau từ thuở 15, 16; vụng trộm yêu đương suốt những năm 18 đôi mươi; ra trường thì dọn về sống cùng nhau, mãi đến thời điểm hiện tại đã là 15 năm trôi qua… Họ công khai tính hướng với bạn bè xung quanh, với bố mẹ của Diệp Tần, chỉ giấu mỗi bố mẹ Trương Tử Kiếm. Nhưng giấy không gói mãi được lửa, cuối cùng bố mẹ Trương cũng biết, mẹ Trương Tử Kiếm ra sức ngăn cản, nhưng dĩ nhiên, tình yêu bền vững sắc son giữa hai người đã vượt qua được tất cả.
Cả câu chuyện là những tình huống ngọt ngào, mặn nồng khi yêu đương; cũng như những mâu thuẫn vụn vặt khó tránh khỏi khi sống cùng nhau giữa Trương Tử Kiếm và Diệp Tần. Thế nhưng, những câu chuyện nhỏ nhặt là thế, mà qua lối viết rất lôi cuốn và duyên dáng của tác giả, cũng như nhờ cách xử lý câu văn, văn phong, lựa chọn từ ngữ cực kỳ mượt và đáng yêu của bạn editor, mà 28 chương chính văn và 5 chương phiên ngoại này vẫn cuốn hút mình không dứt ra nổi.
Một Trương Tử Kiếm vô cùng ngốc nghếch, cực kỳ thê nô và cũng rất hay ghen, là người đã yêu thương Diệp Tần bằng tất cả sự dịu dàng và chân thành nhất. Một Diệp Tần lạnh lùng, đạm nhạt, rất biết cách dày vò người khác, là người đào cả trái tim ra và trao cho Trương Tử Kiếm mọi sự ấm áp khi anh cần.
Tình yêu của họ nhàn nhạt hơn bất kỳ cặp đôi nào khác, nhưng tình yêu của họ cũng hừng hực lửa hơn bất kỳ cặp đôi nào khác. Và tình yêu đó đến cuối truyện đã kéo dài được 16 năm rồi, và mình tin, tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi, bởi họ là người đã trưởng thành, biết cách yêu, biết cách chăm sóc, và biết cách giữ lửa cho mối tình của chính mình.
Lúc đọc truyện, mình thích nhất là cách Trương Tử Kiếm luôn buột miệng ra là gọi Diệp Tần bằng “bé cưng ơi, bé cưng à”; thích cái cách mà dù anh giận cậu đến phát điên lên, nhưng khi cậu sử dụng “tuyệt chiêu tất sát tất thắng”, giả vờ bản thân bị đông lạnh mất rồi, thì dù đang giận điên người tới cỡ nào, anh vẫn lập tức hoảng loạn quay lại, việc đầu tiên làm là cởi áo khoác ra khoác lên người cho cậu liền, bất chấp bản thân cũng đang lạnh run người; hay việc Trương Tử Kiếm thậm chí sẽ giận dỗi, chỉ vì Diệp Tần không cho anh tới đón cậu đi làm về; hoặc một lời tỏ tình “sẽ yêu em thiệt nhiều thiệt nhiều kiếp” một cách vừa sến súa cũng lại vừa rất đỗi thâm tình của anh nữa… Tất cả những điều đó đều làm một trái tim đang mịt mờ và hụt hẫng đi vì tình yêu trong mình bỗng tin tưởng lại rằng, trên đời này, tình yêu là có thật, và tình yêu vẫn thiệt đẹp biết mấy <3
Giữa trưa anh gửi cho tôi một tin nhắn: [Hey, tối có thể anh sẽ đến muộn nửa giờ, em ở công ty chờ anh chút nha.]
Tôi trả lời: [Em về trước cũng được.]
Tôi cố ý nói vậy, quả nhiên anh lập tức gọi đến, tôi vừa nghe đã thấy anh nói: “Em chờ anh một chút thì mất gì chứ?”
Tôi: “Em lười, tự gọi xe về là được, anh cũng không cần lái xe đến đâu, đỡ phiền phức.”
Anh có vẻ mất hứng: “Anh không biết.”
Tôi có thể tưởng tượng được lúc anh nói câu này mày sẽ hơi cau lại, tôi ở bên này cười một cái, “Trêu anh thôi.”
Anh mừng như đứa ngốc, lại hỏi tôi: “Diệp Tần, em còn nhỏ lắm ấy?”
Tôi vô cùng tán thành: “Đúng vậy, chú ơi.”
Trương Tử Kiếm cười, anh nói: “Em đừng nói nhá, kiếp sau anh làm chó cũng được, chứ ở bên em một đời anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Nếu anh là chó thì có thể ở bên em vài đời, từ khi em năm tuổi thì bắt đầu nuôi anh, nuôi đến khi em mười bảy mười tám tuổi thì anh chết, chờ khi anh đầu thai em lại nuôi anh, cứ mười hai mười ba năm một lần. Khi em chín mươi tuổi thì anh đã ở bên em bảy đời. Anh cũng thấy đủ.”
Với những bạn đang yêu, mình tin chắc Thập Ngũ Niên Chi Dương sẽ càng làm bạn thêm tin tưởng tuyệt đối vào những trải nghiệm thăng hoa trong cảm xúc mà hiện tại tình yêu đang mang lại; nếu như bạn đang FA, đừng lo, ngoại trừ cảm giác bị tọng-bánh-tó tí ti, thì cả câu chuyện này sẽ mang lại cho bạn cảm giác tích cực hơn, cái nhìn đầy màu sắc hơn về “thế giới hai người trong mơ” mà bạn vẫn hằng suy nghĩ tới. Thật đó, tình yêu có thể khiến bạn bật khóc, khiến bạn đau đớn, nhưng nó vẫn là những cảm xúc cực kỳ đẹp đẽ mà ai trong số chúng ta cũng đều nên trải qua ít nhất một lần! Và chúc cho những bạn độc giả ở nhà mình sẽ sớm ngày tìm được một nửa sẵn sàng dành trọn cả trái tim của người ấy cho bạn nhé <3