[Review] Thế Bất Khả Đáng - Thịnh Thế

THỊNH THẾ (Thế Bất Khả Đáng)

Tác giả: Sài Kê Đản

Thể loại: hiện đại, cuồng bá phúc hắc trung khuyển công – nữ vương yêu nghiệt ngạo kiều cảnh sát thụ, cường cường, hài bựa, ấm áp, tiểu ngược, công sủng thụ, HE

Giới thiệu:

“Anh ơi, em lại nhìn trúng một người đàn ông, anh làm mối giúp em đi.”

Lạnh mặt lặng im.

“Anh ấy là thiếu gia con nhà quý tộc, là cháu đời thứ ba của một gia đình có công với cách mạng.”

Lạnh mặt lặng im.

“Anh ấy trông đẹp trai, nhân phẩm lại tốt, không có tình sử, không có thói xấu, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn độc thân!! Em cam đoan anh chỉ cần gặp một lần là sẽ thích ngay.”

Một năm sau, anh trai đã tóm gọn người đàn ông này vào trong tay.

Thịnh Thế là phim chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng Thế Bất Khả Đáng của Sài Kê Đản, từ lúc thông tin sẽ khởi quay đến lúc tung trailer rồi tung bản cut các kiểu thì phim đã siêu siêu hot rồi ha, nhưng mãi tới gần đây bản uncut được Yu sub xong, mình mới xem và bưng lên đây giới thiệu để bày tỏ nỗi lòng “bung lụa” của fangirl đây=))

Ấn tượng đầu tiên khi xem phim là bộ này được đầu tư vỡi, so với 2 bộ trước của Sài Kê Đản thì bộ này có vẻ chi mạnh tay hơn rất nhiều, dĩ nhiên không thể so được với độ miêu tả hoành tráng như trong truyện, nhưng bối cảnh nhà cửa, xe cộ, trang phục… cũng khá là mãn nhãn người xem rồi. Còn ấn tượng thứ hai á, haha, dĩ nhiên là nhan sắc của Hạ Diệu và Viên Tung rồi, soái gì đâu là soái, xem đúng sướng mắt luôn :v Mình không phải người trong nghề, nên không dám nhận xét gì về diễn xuất của họ, nhưng ít nhất, đối với mình, cả Viên Tung - Hạ Diệu lẫn nhiều người trong số đó thật sự đã diễn rất tròn vai. Phim bám khá sát theo truyện, nên gần như xem không thấy bị gượng, không thấy lấn cấn, kể cả những cảnh tình cảm rất “mười tám plus” của cả hai. (Chu choa mẹ ôi, tôi sẽ không bảo là lúc nhìn Viên Tung mặc bộ đồ rằn ri khi đi Yên Thai tập huấn cho các học viên, tôi đã mém phun cả máu mũi vì quá thích đâu -_-)

Dành cho những ai chưa đọc bộ này thì mình giới thiệu sơ qua tí ha. Đây là hệ liệt tiếp theo của bộ Phong Mang mà mình đã review tối qua. Chuyện kể về cặp đôi mà mỗi lần nghe đến tên là Hàn Đông sợ đến quắn mông: Hạ cảnh quan Hạ Diệu và “chồng của ân nhân” Viên Tung (lý do mà thụ của Phong Mang siêu siêu sợ thụ của Thế Bất Khả Đáng ý hả, mau mau nhảy hố Phong Mang đi rồi biết :v). Viên Như - em gái của Viên Tung vốn rất thích Hạ Diệu, nhưng Hạ đại thiếu gia lại cực kỳ chán ghét cô, vì vậy, để có thể theo đuổi cậu, Viên Như mè nheo bắt anh trai của mình “ra mặt” hộ, ngờ đâu, Viên Tung đổ Hạ gia ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế là anh thành công biến ước mơ “được trở thành người một nhà với Hạ Diệu” của em gái thành sự thật, chỉ là “vị trí” thì hơi sai sai chút mà thôi 囧. (Tình tiết này cũng na ná như mối quan hệ “anh rể - em vợ” của cặp đôi chính trong bộ Thư Tình Của Kỵ Sĩ vậy đó, đừng vội vàng đánh giá Viên Tung sai hay không, mỗi người đều có lý do riêng của mình, cứ đọc truyện để cảm nhận được hết vấn đề của họ đã rồi hãy phán xét sau ha)

Với con cuồng thụ như mình, dĩ nhiên mình vẫn rất rất thích Hạ Diệu (vừa cường vừa biết làm nũng số 1), nhưng không thể phủ nhận là Viên Tung trong bộ này dịu dàng, thâm tình, tỉ mỉ và biết quan tâm chăm sóc khiến người khác dễ dàng trụy tim vì ảnh vô cùng. Các bạn còn nhớ quả clip hồi lâu mình có share về một chàng trai âm thầm đứng sau đẩy ghế tới trước cho cậu bạn kia ngồi không, mình đã luôn muốn tìm một bộ có anh công luôn ÂM THẦM tinh tế quan tâm, làm từng chút việc nhỏ mà không cần thụ biết như vậy, và cuối cùng thì cũng tìm được Viên Tung.

Có một tình tiết như này, lúc ấy Hạ Diệu đối đầu với băng đảng tội phạm nguy hiểm, cậu đã bắt được gần hết chỉ còn lọt lưới một tên, nhưng tên này lại vô cùng hung hăng và cũng rất thù dai, thế nên Viên Tung đoán chắc hắn sẽ tới tìm Hạ Diệu để trả thù vào ban đêm (vì ban ngày Hạ Diệu làm việc ở cục cảnh sát, không thể bị tấn công được), mà ngay lúc ấy, anh lại có công tác ở tỉnh thành khác, không thể ở lại Bắc Kinh để bảo vệ cậu, thế là…

Chạng vạng, sau khi kết thúc buổi huấn luyện, Viên Tung liền lái xe từ Yên Thai, ước chừng lái hơn năm tiếng đồng hồ mới về tới Bắc Kinh. Lúc này đã là đêm khuya, rất nhiều nhà đều đã tắt đèn, bao gồm cả phòng Hạ Diệu.

Viên Tung châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng hút ngoài cửa sổ phòng ngủ của Hạ Diệu. Nét mặt nhìn như nhàn tản, kỳ thực thần kinh lại kéo căng tới siết sao, tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mãi cho đến tờ mờ sáng, Viên Tung mới lái xe quay về Yên Thai, lại tiếp tục triển khai việc huấn luyện cho ngày kế tiếp.


Hai ngày nay, con đại yểng kia bỗng nhiên thành thật hơn nhiều, ban đêm cũng không nghe thấy tiếng nó kêu la nữa. Lúc Hạ Diệu thức dậy đi tiểu, liền mò ra cửa sổ thăm dò xem rốt cuộc là như thế nào, kết quả liền phát hiện con đại yểng kia đã biến mất.

Lại liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lập tức ngẩn ngơ.

Viên Tung quay lưng về phía cậu mà đứng, tấm lưng rộng lớn căng ra thành một đường nét cứng cỏi, hai tay hắn nắm chặt vạt áo tây. Hạ Diệu từng nghe người ta nói, hai tay nắm vạt áo tây, chính là để đề phòng trên tay có mồ hôi, thời điểm bắn súng hoặc lên đạn sẽ bị trơn, kết quả để địch nhân chiếm mất tiên cơ.

Hạ Diệu cũng nhìn thấy, trên cần cổ thẳng băng và sau tai Viên Tung đã bị muỗi đốt thành mấy nốt, hắn thậm chí chẳng buồn gãi, cứ như vậy mà đứng vững vàng. Giờ phút này, trong lòng Hạ Diệu có một loại tư vị khó nói thành lời.

Vì để em có giấc ngủ bình yên, vì để em được an toàn mà bản thân suốt 2 tuần lễ liền đều không nghỉ không ngủ ÂM THẦM lái xe hơn 5 tiếng đồng hồ về đứng yên lặng gác đêm trước ban công người ta, đủ cảm động chứ? Nếu chỉ mới vậy mà bạn đã đổ Viên Tung, vậy thì haizzz, làm sao mà có định lực chống đỡ lại nổi khi đọc tiếp cả hơn 200 chương tiếp theo đây ~


Sau hơn mười giây, tên tội phạm đã ngất đi, không còn chút xíu lực phản kháng nào nữa. Trái tim bị siết chặt của Hạ Diệu cuối cùng cũng được thả lỏng thư thái.

Bây giờ có thể để tôi ra ngoài rồi chứ? Hạ Diệu nghĩ bụng, dộng uỳnh uỳnh mấy cái lên cửa sổ.

Kết quả, Viên Tung lại tỉnh bơ phớt lờ cậu, tự túm tên tội phạm từ dưới đất lên, đội mưa lớn đi về phía chiếc ô tô cách đó không xa. Sau đó từ trong xe lấy ra một sợi dây thừng đã được chuẩn bị sớm, trói thật chặt tên tội phạm lại, ném vào thùng xe. Sau khi xử lý ổn thỏa mọi việc, mới một lần nữa cất bước đi về phía cửa sổ phòng ngủ của Hạ Diệu.

Cách một lớp cửa kính ướt rượt, Hạ Diệu nhìn thấy người đàn ông đang đi trong màn mưa kia, cao lớn uy vũ, khí vũ hiên ngang, mang theo một cỗ khí phách rung trời chuyển đất.

Ầm một tiếng, cửa sổ bị Viên Tung kéo ra.

“Tại sao anh đóng chặt cửa sổ, không cho tôi ra ngoài? Anh tưởng anh rất có năng lực sao? Anh tưởng anh đơn thương độc mã, tay không tấc sắt đấu với tên tội phạm rất oách sao? Mẹ kiếp tôi mới là cảnh sát! Mẹ kiếp anh dựa vào cái gì cướp đoạt quyền lợi chấp pháp của tôi?” Hạ Diệu tuôn cả tràng hùng hồn kịch liệt, kết quả lại đổi lấy một câu trả lời đặc biệt bình thản.

“Sợ cậu bị mưa ướt.”

Hạ Diệu ngẩn ra, như có thứ gì đang mắc nghẹn trong yết hầu, những lời muốn nói đều không nói ra được.

Ah đấy, đây là đoạn khiến mình rung động đến run rẩy cả tim. Hạ Diệu rất mạnh mẽ, Viên Tung không phải không biết, cũng không phải là coi thường cậu, nhưng lúc tên tội phạm đó mò đến báo thù trong trời mưa bão, anh tìm cách nhốt không cho Hạ Diệu chạy ra, tự mình chiến đấu bắt hắn lại, chỉ vì “sợ cậu bị mưa ướt”. Nếu anh dám nói "sợ cậu nguy hiểm", "sợ hắn làm cậu bị thương"... mình nghĩ, Hạ Diệu sẽ khó chịu lắm vì cảm giác như bản thân bị khinh thường, bị coi là kẻ yếu vậy, nhưng cố tình, lại là dịu dàng nói "sợ cậu bị mưa ướt". Như vậy, có thể khiến Hạ Diệu phải trả lời như nào đây?

Rồi còn nhiều việc lặt vặt khác nữa, như biết mẹ Hạ Diệu và cậu đều thích ăn củ sen hầm quế, giữa trời mùa đông rét buốt, Viên Tung không ngại ngần lặn xuống hồ sen lạnh giá để hái củ, rồi lại tỉ mỉ chế biến món ăn cho Hạ Diệu mang về; hay như biết Hạ Diệu sợ lạnh, Viên Tung đã hí hoáy ngồi may thêm một lớp vải vào trang phục huấn luyện của cậu mà không cho cậu biết; hay cái lần Hạ Diệu chơi game trên ipad, ipad bị lỗi nên toàn bộ điểm cậu tích lũy được đều biến mất khiến Hạ Diệu buồn bực suốt buổi tối…


Sáng sớm hôm sau Hạ Diệu tỉnh dậy, nghĩ tới chuyện phần chơi lúc trước không còn nữa, trong lòng lại buồn rầu một hồi. Vẫn chưa chết tâm mà cầm ipad lên, sờ vào vẫn còn cảm nhận được chút hơi ấm, tưởng rằng tại vùi trong ổ chăn nên cũng không để ý lắm. Kết quả vừa mở game ra, lại bất ngờ phát hiện phần chơi trước đó đã được khôi phục như một kỳ tích.

“A! Không phải là do hôm qua máy gặp trục trặc, tới hôm nay thì lại tốt rồi đấy chứ?”

Không phải… Hạ Diệu phát hiện ra, phần chơi cũng không hoàn toàn khôi phục đến tiến độ mà cậu đã chơi, vẫn còn kém mất một đoạn ngắn, thế nên vấn đề hẳn là không phải do máy.

Đột nhiên Hạ Diệu nhớ tới cảnh tượng đêm qua tỉnh lại nhìn thấy Viên Tung đang hý hoáy nghịch ipad của cậu.

Có cảm giác vào thời điểm ấy, cậu đã ngủ được rất lâu rất lâu rồi. Hạ Diệu thử dùng tay thăm dò độ ấm của ipad, lại kiểm tra thời gian tắt máy của lần trước, phát hiện là vào năm giờ bốn mươi phút sáng, bây giờ cũng mới chưa đến bảy giờ.

Ước chừng trọn một đêm…

Hạ Diệu thật không biết kiểu người hoàn toàn không thông thạo thiết bị điện tử như Viên Tung, đã phải mò mẫm kiểu gì để chơi tới được phần này.


Chời ơi, tri kỷ như thế, dịu dàng như thế, ấm áp như thế, hỏi Hạ đại thiếu gia sao có thể không đổ đây? Mà mình nghĩ không riêng gì Hạ Diệu, ai đọc hay xem bộ này rồi cũng khó lòng mà cưỡng lại được sức hút quá đỗi của Viên Tung thôi. Thật may là gần như cả phim đều giữ lại được khá là nguyên vẹn tình tiết của truyện, nên là ai đã đổ gục bộ truyện này, thì hẳn cũng sẽ thích phim vô cùng. Nào, còn chần chờ gì nữa, mau mau nhảy hố cả truyện lẫn phim đi nhóe :”>

Ah ah, nói thêm một vụ, cái mẹ biết Sài Kê Đản viết H thì siêu mát tay rồi nhở=)) bộ này không chỉ có nhiều thịt, mà lại còn là thịt siêu hảo hạng đó các mẹ, hí hí hí :”>