[Review] Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em

THỜI GIAN CÙNG TÔI YÊU EM

Tác giả: Thất Qua Mị 七瓜咩

Thể loại: Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan gia

Văn án

Yêu em sâu đậm dài lâu, từ những tháng ngày em còn chưa biết.

Thư Hạ bị lưu đày ra nước ngoài bốn năm, rốt cuộc nhận được lệnh đặc xá về nước, nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa: cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác.

Thư Hạ: Tôi đúng là thương thay cho thân mình!

Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ Nhiên.

Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói: Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng ta.

Thư Hạ: Hả hả hả?

Cha cậu nói tiếp: Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều tiền.

Thư Hạ: Hả hả hả?

Thư Hạ chán nản: Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không?

Thích Phỉ Nhiên: Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu.

Thư Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù.

Thư Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?”

Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.”

“Em giỏi hay không giỏi?”

“Giỏi.”

“Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?”

Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.”

Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất nhất.

Khi bạn đọc “Thời gian cùng tôi yêu em”, thương xót và ngưỡng mộ chắc hẳn là hai hai cảm xúc không thể thiếu.

Truyện bắt đầu bằng hoàn cảnh trớ trêu của bạn thụ Thư Hạ. Come out thất bại bị gia đình đưa đi nước ngoài. Đến khi quay về, mọi thứ dường như đều đã đổi khác. Đặc biệt, người yêu thương năm nào, con người đã cho cậu dũng khí để lật mở bí mật của mình đã không hề đứng ở chỗ cũ chờ cậu trở về.

Đau thương không? Mất mát không? Hỏi thừa …. Sao không chứ?

Thế nhưng, tác giả đã không quá xoáy sâu vào nỗi đau đó, không đi vào khai thác những góc khuất u ám của tâm hồn. Bởi đơn giản, mục đích của Thất Qua Mị không phải là đem lại cho người đọc một câu chuyện tình bi thương, những gam màu tăm tối mà là những viên kẹo bọc đường ngọt ngào hạnh phúc.

Lúc này, cuộc sống của Thư Hạ bỗng đặt chân đến một người - Thích Phỉ Nhiên - người mà trước giờ luôn là đường thẳng đối diện, là đối thủ của cậu.

Thư Hạ ngạc nhiên, rối rắm. Vì điều gì mà kẻ trước giờ luôn không vừa mắt của mình, bẵng đi một thời gian, lại làm rất nhiều điều tốt đẹp không chỉ cho mình mà còn là những người xung quanh mình. Không chờ cậu bối rối xong, Thích Phỉ Nhiên đã cứ thế bước vào chiếm đóng trái tim cậu, phủ lấp cuộc sống cậu bằng sự tồn tại của anh. Cho đến lúc, cậu ngỡ ngàng nhận ra, mình yêu anh rồi!

Bước qua những tổn thương từ mối tình đầu, Thư Hạ cuối cùng lại chờ được một người đàn ông vững chãi, yêu mình chân thành và say đắm. Hai người cùng nhau nằm tay đi đến hết con đường dài sau này!

Nhưng ….. Trong tình yêu này, tôi thương xót cho Thích Phỉ Nhiên.

Nếu Thư Hạ đi từ cảm xúc thù địch đến rung động, thì từ đầu đến cuối Thích Phỉ Nhiên vẫn trước sau như một dành cho cậu tình cảm sâu đậm, nhất mực chờ cậu quay đầu. Anh đã gian nan mà dũng cảm, dùng bao năm tháng để bước 999 bước …. Chỉ còn 1 bước …. 1 bước của Thư Hạ, để hai bên lưỡng tình tương duyệt.

Chỉ vì 1 bước này, Thích Phỉ Nhiên đã bỏ ra thật nhiều.

Tình cảm của Thích Phỉ Nhiên gợi tôi nhớ đến một câu chuyện của một chú nhện thành tinh.

Chuyện kể rằng, có một chú nhện thành tinh lâu năm. Một ngày một cơn gió thổi 1 giọt sương lên tơ nhện, chú nhện ngày ngày ngắm ngía giọt long lanh ấy và đem lòng yêu nó. Sau đó nhện ta được hóa kiếp, nhện tưởng rằng do mình tu hành tốt nên được ông trời cho phép hoàn thành mơ ước. Nhện ta đã sẵn sàng để kết duyên với giọt sương (tên tiền kiếp là Cam Lộc). Thế nhưng cuối cùng Cam Lộc lại đến với Trường Phong (chính là cơn gió năm xưa). Nhện tinh đau đớn trở về nhân dạng. Lúc này, mới có người đến giảng cho nó rằng, nhện ta thích giọt sương, nhưng lại quên mất rằng, giọt sương là nhờ gió mang tới, và rồi cơn gió cũng sẽ đem nó ra đi. Ở chỗ kia, có một cái cây, suốt 3000 năm qua vẫn luôn ngắm nhìn nhện ta, một lòng chờ đợi, thế nhưng nó chưa một lần biết đến ….

Thích Phỉ Nhiên quả thật chẳng khác gì cái cây nhỏ bé kia cả. Tình yêu anh trao ra nồng đậm, thầm lặng và bền bỉ mà không vội chờ hồi đáp. May mắn cho anh, Thư Hạ đáng yêu sớm thức tỉnh mà phát hiện ra. Không để anh như cái cây nhỏ bé kia, hơn 3000 năm lẻ bóng yêu thầm.

Nhưng đời thực, mấy người trao đi tình yêu mà nhận lại hồi đáp?

Nhưng đời thực, mấy người chờ được người thương của mình quay đầu?

Nên cảm ơn tác giả, giữa những va đập phũ phàng của cuộc sống, đã gửi đến một câu chuyện ngọt ngào và đáng yêu, để người đọc có sức mạnh tiếp tục khát khao, tiếp tục tin, tiếp tục đợi chờ….

Vậy bạn còn chần chờ gì mà không đọc ngay nó đi?