[Review] Trọng Nham

TRỌNG NHAM

Tác giả: Ngưu Giác Cung

Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, hào môn trạch đấu, ấm áp, 1×1, trung khuyển thâm tình công x cố chấp cơ trí thụ, chậm nhiệt văn, thanh thủy văn, HE

Link đọc truyện:https://dammong.com/truyen/trong-nham/

Văn án:

Trọng Nham so với người khác sống lâu hơn một đời.

Kiếp trước, Trọng Nham lấy thân phận con riêng đáng xấu hổ một đường bò lên vị trí cao nhất trong gia tộc, cao thấp gây sức ép toàn Lý gia khiến cho gà bay chó sủa, chẳng những chiếm đoạt gia sản, còn khốn nạn vứt bỏ bà ngoại, tống cha ruột vào bệnh viện tâm thần, đồng thời khiến cho hai người anh cùng cha khác mẹ cũng thành công bị dẫm nát dưới chân không thể xoay sở.

Nhưng kiếp này, sau khi sống lại hắn đã chơi chán, một chút cũng không muốn diễn lại trò hề nhà giàu này một lần nào nữa.

Mình cực thích thể loại trạch đấu, ân oán báo thù các kiểu, tiếc là với Trọng Nham thì mấy cái tính kế hãm hại đầy kịch tính đó đều xảy ra ở kiếp trước, tác giả chỉ thỉnh thoảng nhắc sơ lại, còn kiếp này tác giả viết chủ yếu là chậm nhiệt, có chút tình tiết cao trào, nhưng cơ bản vẫn là một đời sống bình yên giữa Trọng Nham và Tần Đông Nhạc mà thôi.

Kiếp trước hãm hại toàn gia tộc rồi không hiểu lý do vì sao mình lại chết, kiếp này sống lại, Trọng Nham không còn tâm tình muốn lặp lại cuộc sống của đời trước này nữa. Cậu bé cũng có tính kế, nhưng chỉ là tính toán làm sao bảo toàn cho cuộc sống của mình bình bình an an, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt Lý gia - gia tộc nhà cha ruột của mình, mà thôi. Kiếp trước cậu không có cơ hội gặp được Tần Đông Nhạc, kiếp này nhờ hiệu ứng bươm bướm cậu sống lại, cuối cùng đã có thể gặp được người toàn tâm toàn ý với mình.

Về cơ bản, đây là một câu chuyện trọng sinh làm lại cuộc đời khá bình thường. Không có quá nhiều chi tiết kịch tính, cao trào, máo cún gì cả. Nhưng mình vẫn khá thích và đọc đi đọc lại mấy lần vì anh công Tần Đông Nhạc trong truyện vô cùng vô cùng dễ thương.

Hơn Trọng Nham 7 tuổi, lại mang trong mình khí phách của quân nhân xuất ngũ, nên ảnh bảo bọc, yêu thương và che chở cho bảo bối nhà mình dữ dội lắm. Ấn tượng nhất một chi tiết, đó là bình thường khi muốn come out, toàn là đôi bên xác định tình cảm, quen nhau bền vững rồi mới muốn về nhà sống chết công khai cùng cha mẹ. Tần Đông Nhạc lại là sau khi xác định tình cảm của bản thân chắc chắn cực thích Trọng Nham rồi, thì ảnh lại đi tự thú với cha mẹ của ảnh và cha Trọng Nham trước, được mọi người chấp thuận thì ảnh mới dám toàn tâm toàn ý theo đuổi người ta. Lý do cho hành vi ngược đời này ư? Chẳng phải vì ảnh yêu tiểu bảo bối nhà ảnh quá nhiều, không muốn Trọng Nham phải chịu dù là một chút xíu xiu uất ức, luôn muốn con đường em đi sẽ được bằng phẳng, dễ dàng và thuận lợi nhất hay sao?


Lâm Quyền dùng một loại ánh mắt ‘đầu anh bị kẹp cửa à’ nhìn Tần Đông Nhạc: “Tiểu lão bản anh còn chưa cưa được mà đã tính chạy về báo cáo với cha mẹ?! trình tự có phải đã nhầm lẫn một chút rồi không?” trong phim không phải đều là vợ chồng son tình cảm ổn định rồi mới tay trong tay đi thu phục gia trưởng hai bên đó sao? “Chưa giải quyết mấy vấn đề này, anh chạy đi theo đuổi người ta, không phải rất khôi hài sao?”, Lâm Quyền hỏi.

Tần Đông Nhạc cảm thấy suy nghĩ của Lâm Quyền mới là có vấn đề: “Chẳng phải anh theo đuổi em ấy là vì muốn ở cùng em ấy suốt đời sao?”


Tần Đông Nhạc cân nhắc từng câu từng chữ mà nói: “Cháu có thể cam đoan với Lý tiên sinh, nếu một ngày kia Trọng Nham chấp nhận cháu, cháu nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc em ấy.”

“Người trẻ tuổi…” Lý Thừa Vận lắc đầu cười, trong nụ cười có chút trào phúng, cũng đối với anh có sự hâm mộ trước nay chưa từng có: “Sao cậu có thể khẳng định nó sẽ chấp nhận cậu? Hay để cậu chăm sóc?”

“Cháu không thể khẳng định.” Tần Đông Nhạc thản nhiên nhìn ông: “Em ấy có thể chấp nhận hoặc cự tuyệt cháu, mỗi loại lựa chọn đều có khả năng xảy ra. Nhưng cháu lại không thể vì em ấy có khả năng cự tuyệt mình mà cái gì cũng không làm. Đây là…”

Đây là sự mạo hiểm mà bất cứ ai trước con đường tình ái đều phải trải qua.


Thế đấy, Tần Đông Nhạc bất chấp Trọng Nham có chấp nhận cùng ảnh đi đến hết đời này hay không, ảnh đều muốn dọn sẵn con đường bằng phẳng, êm đềm cho cậu bé đi. Vì theo Tần Đông Nhạc, dù Trọng Nham lựa chọn như nào, thì một chút tổn thương vì bị gia đình hai bên làm áp lực, hay nỗi khổ sở phải dằn vặt vì nghĩ đến nỗi lòng của người lớn... ảnh đều không muốn Trọng Nham phải gánh chịu một chút nào. Yêu như thế, sủng ái như thế, đặt người ta vào tận sâu đáy lòng như thế,... hỏi làm sao mình không bị đổ cái rầm bởi anh công toẹt vời như Tần Đông Nhạc đây. Đó là còn chưa kể, ảnh còn vô vàn đức tính tốt đẹp khác nha :”> Lên được giường, xuống được bếp, đảm việc nhà, cực kỳ giỏi võ, lại còn quả đầu óc kinh doanh bao nhạy bén... nhưng trên hết, chính là sự yêu thương chân thành và tấm lòng trân trọng, luôn luôn đặt Trọng Nham lên đầu quả tim của mình để cẩn thận nâng niu, chiều chuộng là điều khiến mình đổ gục vì Tần Đông Nhạc hoàn toàn.

Nói chung bộ này ấm áp, sủng ái nhiều. Đọc khá dễ chịu. Tác giả tuy viết theo lối chậm nhiệt nhưng coi vậy lại không hề có quá nhiều tình tiết dư thừa để kéo dài truyện, mà ngược lại, vài "rắc rối" mà Trọng Nham dính phải sau khi trọng sinh đều khá "kịch tính", đủ để thu hút độc giả muốn đọc tiếp đọc tiếp xem diễn biến như nào. Tác phẩm này thật sự rất thích hợp cho những người đọc quá nhiều truyện ngược tâm/ngược thân, có thể thỉnh thoảng quay về đọc vài bộ như vậy để bình tâm lại <3

review_dammy_ngontinh