[Review] Trọng Sinh Chi Lãnh Quân Noan Tâm
TRỌNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM
Tác giả: Hiên Viên Quỷ Hồ
Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, cổ trang, giang hồ, tình hữu độc chung, kho báu, tuyệt thế võ công, 1×1, ấm áp, công sủng thụ, HE~
Văn án:
Đời trước, Tiêu Lạc Ngọc không phụ người trong thiên hạ lại duy nhất phụ Hoa Diệc Khê.
Mà Hoa Diệc Khê phụ hết thảy người trong thiên hạ, lại chỉ không phụ hắn.
Hoa Diệc Khê làm hết thảy mọi chuyện đều là vì hắn, cuối cùng cũng vì hắn mà chết.
Chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại Tiêu Lạc Ngọc.
Nếu còn có kiếp sau, còn có thể làm lại một lần nữa, hắn sẽ chỉ đối tốt với người này.
Bất luận người này muốn cái gì, muốn đoạt được điều gì, hắn — Tiêu Lạc Ngọc đều sẽ cho y.
Một câu chuyện chứa đựng biết bao kỷ niệm với mình, khi mà ở buổi học tập trung hồi đại học, mình lại ngồi cạnh một hủ nữ khác trong lớp, duyên nợ đưa đẩy, tụi mình bàn luận say sưa đủ thứ truyện, trao đổi về những bộ đam mà đôi bên tâm đắc. Mình nhớ khi đó mình mới đọc xong Thê vi thượng và rất rất thích motip tra công trùng sinh nên cô bạn đáng yêu này đã giới thiệu ngay cho mình Lãnh quân noãn tâm. Duyện phận bắt đầu từ đấy.
Trọng sinh chi Lãnh quân noãn tâm có motip không hề mới mẻ, nhân vật thụ hy sinh hết thảy vì công, yêu thương công hết mực mà tên ‘tra công’ ấy lại chẳng hề hay biết, phụ tình thụ cho đến khi chết. Để rồi khi sống lại thì cái kẻ từng mờ mịt trong ái tình ấy mới có thể nhìn thấu lòng người, trả ơn người tốt, đáp trả kẻ xấu.
Có thể nói điều khiến mình thích nhất trong truyện chính là tính cách của Hoa Diệc Khê. Y là thần y, nói đúng hơn là độc y bởi người y giết có khi còn nhiều hơn cả người y cứu. Hoa Hoa là kiểu thụ lạnh lùng, hung tợn xù lông nhím với người ngoài và chỉ khi ở trước mặt Tiêu Lạc Ngọc thì y mới thu lại tất cả vỏ bọc gai góc, trở thành một con người dịu dàng, si tình.
Khi mà Tiêu Tiêu đắm chìm trong nhan sắc của vị tiên tử Phương Nhan, Hoa Hoa chưa một lần cúi đầu, dù khi bị người mình yêu bắt phải tự đoạn kinh mạc hủy nội công thì y vẫn luôn đứng thẳng như cây tùng, hiên ngang làm ra hành động ác liệt nhất với bản thân nhưng trên gương mặt luôn là sự thờ ơ đáng sợ.
Chi tiết khiến mình mê mệt Hoa Hoa chính là sau khi Tiêu Tiêu sống lại, y bị người của Phượng Nhan bắt đi, dù có thể tự cứu mình nhưng y lại lựa chọn phương thức cực đoan nhất tự đưa mình vào nguy hiểm để có thể cắt đứt triệt để bất kì vương vấn nào lỡ như còn tồn tại trong tâm Tiêu Lạc Ngọc. Y yêu, nhưng y chưa từng hèn mọn, chưa bao giờ yếu đuối lại càng không đê tiện. Bởi thế cho nên, dù khó tính và khắt khe với những chi tiết chưa thỏa mãn của truyện, chưa cảm thấy ‘đã’ với lối viết của tác giả chỗ nào thì cũng không thể phủ nhận, khó lòng mà ghét được nhân vật thụ Hoa Diệc Khê – một tiểu thụ nhược về thể chất chứ chưa bao giờ nhược về tinh thần.
Truyện viết theo hướng chủ công thế nhưng mình nhận thấy rõ Tiêu Lạc Ngọc hơi mờ nhạt hơn trước Hoa Diệc Khê, tuy là công khống nhưng mình thích điều ấy =))) Trong TSCLQNT, không hẳn là công đã yêu Phượng Nhan, thứ tình cảm của hắn dường như là sự say mê trước sắc đẹp, hoặc chăng là thứ suy nghĩ đơn giản của một kẻ khờ khạo ngay thẳng. Tiêu Lạc Ngọc có cơ may sống lại sau khi chứng kiến kết cục thảm khốc của mình và Hoa Diệc Khê, hắn quyết tâm làm lại từ đầu, bù đắp cho người luôn âm thầm yêu hắn, trả thù tất cả những kẻ từng hãm hại hắn.
Chuyển biến tâm lý của nhân vật công chưa thật sự rõ nét và khá nhanh, đây có lẽ là điểm trừ khiến cho câu chuyện chưa thực sự trọn vẹn. Thế nhưng nếu bỏ qua điểm này thì bạn sẽ thấy được một tên ‘tra công’ học cách yêu và chiều chuộng người mình yêu rồi lại làm sao để được ‘ăn hoa’ moe đến nhường nào, tình cảm của đôi chính vừa ngọt ngào lại vừa ngốc nghếch được viết song hành cùng những pha hành động đi tìm bí mật của giang hồ đầy nguy hiểm và bẫy rập. Thế nhưng nhạc dạo chung của câu chuyện là ấm áp thoải mái, thế nên bạn sẽ chẳng cần lo lắng về các vấn đề ngược tâm quằn quại gì cả. Nếu để nói đến ngược… hẳn chúng ta nên ngó tới các cp phụ.
Câu bình luận mình nghe nhiều nhất về TSCLQNT chính là “Câu chuyện hội tụ những tên tra công”, nếu gom cả Tiêu Lạc Ngọc vào thì truyện phải có đến 5-6 tên công ‘cặn bã’ như thế, có thể họ xuất hiện xuyên suốt, có thể là vài chương hoặc chăng chỉ là lời kể thoáng qua. Dàn nhân vật phụ trong truyện chưa được tô điểm quá đậm nét, thế nhưng gian tình của từng cp thì rất rõ ràng, đa phần đều có kết mở đầy đủ, riêng chuyện tình tay 3 của thuộc hạ dưới trướng Hoa Diệc Khê - Hữu Yển và Hoàng Thượng đại nhân cũng như Các chủ Lung Mộc thì còn để bỏ ngỏ, khiến cho rất nhiều bạn xôn xao không rõ cuối cùng Hữu Yển về tay ai =)) Mình nghĩ nếu bạn thử đọc và cảm nhận biết đâu bạn sẽ có thuyền riêng để chèo đấy.
Tóm gọn lại, dạo gần đây mình thường hay hoài niệm về những thứ/ chuyện/ vật đã qua, thế nên nếu bạn đang có những ngày đầy xúc cảm như mình thì đừng ngần ngại lọt thử vào cái hố đã edit hoàn từ 4 năm trước nhé ❤