[Review] A Mạch Tòng Quân - Một Bản Tình Ca Đầy Kịch Tính Thời Chiến
Cha mẹ A Mạch xuyên qua quá khứ, chỉ có duy nhất một người con gái là A Mạch. A Mạch có mối quan hệ gắn bó mật thiết với người con nuôi của cha mẹ. Đáng tiếc, chỉ trong một đêm mà tan cửa nát nhà.
A MẠCH TÒNG QUÂN
Tác giả: Tiên Chanh
Thể loại: cổ trang, chiến tranh, nữ phẫn nam trang, ngược tâm, OE
Văn án:
Cha mẹ A Mạch xuyên qua quá khứ, chỉ có duy nhất một người con gái là A Mạch. A Mạch có mối quan hệ gắn bó mật thiết với người con nuôi của cha mẹ. Đáng tiếc, chỉ trong một đêm mà tan cửa nát nhà.
“Một năm nọ, trong một ngày hè ấm áp, nàng cùng hắn ở dưới gốc hòe, cùng mặc sức tưởng tượng về tương lai: có non xanh, có nước biếc, có một thị trấn nho nhỏ, có chàng – có thiếp.
Ai có thể đoán được chỉ vài năm sau, hắn đã trở thành một danh tướng, danh chấn tứ quốc, vinh hạnh được công chúa yêu thương.
Mà cũng đâu có ai ngờ được nàng tòng quân lưu lạc, trưởng thành trong sương gió, trở thành một vị “Chiến thần” được người đời tôn kính, ngưỡng mộ.
Rồi một ngày nào đó, gặp lại nhau trên chiến trường, bọn họ nên làm như thế nào đây?"
Nhân biết tin tiểu thuyết A Mạch Tòng Quân đã được mua bản quyền để lên phim, mình lại lôi bộ truyện mình thích nhất nhất trong số các tác phẩm ngôn tình cổ trang ra để đọc lại lần thứ 13 (mà có khi còn nhiều hơn) và bàn luận một chút cùng mọi người đây.
Những ai thích Tiên Chanh, chắc chắn đã từng đọc qua A Mạch Tòng Quân - một trong những tác phẩm cổ trang xuất sắc nhất của chị rồi nhỉ. Bộ này cùng hệ liệt với Nữ Tặc Giang Bắc, Thái Tử Phi Thăng Chức Ký… đó. Nhưng so với tình tiết dễ hiểu và đậm màu sắc hài hước như trong Thái Tử Phi, thì A Mạch Tòng Quân lại có chút nghiêm túc, suy ngẫm và động não nhiều hơn xíu=))
Tóm tắt sơ cốt truyện thì khá đơn giản. Truyện viết theo ngôi kể của A Mạch - một cô gái từng rất hồn nhiên, ngây thơ và hiền lành. Cha cô là Tịnh Quốc công của Nam Hạ, nhận nuôi một cậu thiếu niên tên là Trần Khởi. Không ngờ, Trần Khởi lại là người Bắc Mạc - kẻ thù số một của Nam Hạ. Ẩn nhẫn ở nhà của cha mẹ Mạch một thời gian, đến khi triều đình Bắc Mạc đủ sức lực, Trần Khởi đã trở về cầm quân, trong ứng ngoại hợp, tự mình giết chết Tịnh Quốc công. May mắn thoát chết, mang theo mối hận khôn nguôi đó, A Mạch bắt đầu giả nam và tòng quân, từng bước từng bước một từ vị trí thấp nhất, dần ngoi lên chức nguyên soái (nữ chính không phải bàn tay vàng, quá trình đi lên cũng mất hàng chục năm, đã bị trọng thương suýt chết rất nhiều lần cũng như phải hy sinh cả danh dự, tình yêu… để đạt được vị trí đó).
Trong quá trình cầm quân đánh giặc đó, A Mạch đã gặp gỡ 3 người: Đường Thiệu Nghĩa (trước là hiệu úy, sau dần dần là tướng quân dưới trướng A Mạch, là anh em kết nghĩa của nàng) - người duy nhất không biết A Mạch là con gái; Thương Dịch Chi (nguyên soái của đội quân Nam Hạ) - người thứ 2 sau Trần Khởi có tình cảm với nàng; và cuối cùng là Thường Ngọc Thanh (tướng quân của Bắc Mạc) - người thứ 3 nhận ra nàng là con gái.
Trong truyện, Đường Thiệu Nghĩa là người mình ghét nhất, mặc dù anh ý là thanh niên 3 tốt toàn diện. Nhưng chả hiểu sao mình không ưa được tính cách của ảnh, thôi thì để ai đọc truyện rồi sẽ đánh giá vậy. Thương Dịch Chi là người mình khá có cảm tình. TDC mang trong mình thân phận vô cùng cao quý, hắn cũng là người duy nhất tuy biết A Mạch là phụ nữ, nhưng một chút cũng không hề xem nàng là phận gái khi hành quân trên chiến trường. Không chỉ là đặt trọn vẹn niềm tin lên A Mạch, mà cả tình cảm, suy nghĩ, cũng như lúc buộc nàng phải hy sinh vì đất nước, Thương Dịch Chi đều đối đãi ngang hàng với A Mạch như một đấng nam nhi chính nghĩa.
Người mình thích nhất nhất nhất trong truyện và mãi sau này vẫn không ai qua được vị trí của ảnh trong lòng mình là Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh là chủ tướng của đội quân đối địch triều đình Nam Hạ của A Mạch. Mang trong mình thân phận tréo ngoe là vậy, nhưng vì lỡ yêu A Mạch, không ít lần y biết thừa A Mạch đang lợi dụng tình cảm của mình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ nàng. Nhưng không phải kiểu vì tình yêu mà bán nước gì đâu, đọc truyện rồi mới thấy, cách Tiên Chanh lột tả được tâm trạng của Thường Ngọc Thanh rất xuất sắc. Y yêu nàng, sẵn sàng hy sinh tính mạng vì nàng, nhưng vẫn hết lòng vì quốc gia, vẫn dám ra tay giết đội quân Nam Hạ ngay trước mặt A Mạch. Như cách mà y thẳng thắn nói: “Trước mặt nàng ta chọn quốc gia, sau lưng nàng lựa chọn của ta vẫn là quốc gia; nhưng ta có thể không hổ thẹn nói cho nàng biết sự lựa chọn của ta”.
Mình không biết phải diễn tả như nào, chỉ có thể nói rằng, cách Thường Ngọc Thanh cũng như A Mạch giằng xé tâm trạng của mình vì đối phương được Tiên Chanh viết rất tốt, khiến cho câu chuyện này mặc dù viết theo lối hơi châm biết, giễu cợt (vì viết theo ngôi kể của A Mạch, mà A Mạch thì luôn nhìn đời theo lối tư duy AQ, lạc quan, trào phúng nhiều thứ); nhưng vẫn khiến mình không ít lần rơi nước mắt khi đọc.
Truyện này không viết nhiều về tình yêu, mà tập trung viết rất sâu sắc về chiến tranh, về cách đánh giặc, về việc hai bên Nam Hạ - Bắc Mạc đấu trí đấu dũng trên chiến trường với nhau như nào. Tuy nhiên, không viết nhiều về tình yêu, nhưng mối quan hệ phức tạp giữa Trần Khởi - Đường Thiệu Nghĩa - A Mạch - Thương Dịch Chi - Thường Ngọc Thanh đan xen suốt truyện vẫn khiến người đọc không hề bị cảm giác nặng nề gì khi theo dõi một thiên truyện về chiến tranh như vậy. Ngược lại, tình cảm của họ, tình đồng đội của những người lính… đã khiến cho mình gần như không cách nào buông 2 quyển tiểu thuyết này suốt kể từ khi cầm lên. Mình đã đọc A Mạch Tòng Quân lần này lần thứ 13, và chắc chắn sẽ còn nhiều nhiều lần nữa :”>
Cái kết của truyện này cũng là một điểm mình đánh giá cực cao ở Tiên Chanh. Cơ bản vì chị đã lỡ xây dựng nên 4 nhân vật nam Trần Khởi - Đường Thiệu Nghĩa - Thương Dịch Chi - Thường Ngọc Thanh quá tuyệt vời. Dù A Mạch chọn người nào, mình cũng cảm thấy thương cảm cho 3 người còn lại khủng khiếp (nói chứ chị mà chọn Thường Ngọc Thanh thì em vẫn vui nhất :v), và mình chắc rằng ai từng đọc qua quyển này cũng sẽ đồng ý với mình, đặt bản thân vào hoàn cảnh của A Mạch cũng sẽ rất khó đưa ra sự lựa chọn. Vì vậy, bằng cách tôn trọng độc giả cao nhất, mình nghĩ việc Tiên Chanh đã cho cái kết OE chứ không bộc bạch ra hẳn sự lựa chọn của A Mạch là điều tuyệt nhất.
Những bạn nào đã đọc truyện này rồi, chia sẻ với mình xem bạn muốn A Mạch chọn ai nhất nàoooo :”>