Chúng Ta - Hồi Ức Tuổi Thanh Xuân
Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên Chu Toản. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn.
Nếu là fan của tác giả Tân Di Ổ, hẳn các bạn đều biết tới bộ truyện khép lại dòng văn học thanh xuân này của chị nhỉ. Một cuốn sách đặc biệt, dùng giọng văn man mác trầm lắng đúng chất Tân Di Ổ để kể lại câu chuyện từ “tôi” và “cậu” đến với “chúng ta” của hai người bạn đặc biệt Kỳ Thiện - Chu Toản; và là một tác phẩm hé mở cho bạn biết hậu truyện của những cặp đôi mà bạn từng yêu mến như Trình Tranh - Tô Vận Cẩm, Trịnh Vi - Lâm Tĩnh…
Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên Chu Toản. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn.
Chu Toản và Kỳ Thiện là thanh mai trúc mã từ thuở còn nằm nôi. Gia đình hai bên thân thiết, hai người lại chỉ sinh cách nhau có một ngày, từ bé Chu Toản đã được nuôi lớn bằng dòng sữa của mẹ Kỳ Thiện. Hai đứa trẻ từ lúc ngọ nguậy trên nôi đã ở gần nhau, sau lớn lên lại cùng học một trường, một lớp; ai cũng nói, bọn họ chính là một đôi trời sinh.
Ngay cả Kỳ Thiện cũng thật sự nghĩ như vậy! Chỉ là bọn họ đã là thanh mai trúc mã những 28 năm mà vẫn không thể thay đổi mối quan hệ mang tên bạn thân này.
Bởi vì Chu Toản quá khó nắm bắt, cũng quá… thiếu cảm giác an toàn - thứ mà Kỳ Thiện luôn tâm tâm niệm niệm khi tìm một người đàn ông sẽ đi cùng mình cả đời.
Sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, Chu Toản khó mà cảm thấy tin tưởng về sự chung thủy trong lời thề non hẹn biển khi yêu nhau, vì vậy anh không muốn hứa hẹn gì với Kỳ Thiện - người đặc biệt mà anh coi trọng hơn bất kỳ ai.
Kỳ Thiện lẳng lặng ở bên cạnh Chu Toản nhiều năm, đến khi cô nghĩ thời gian đã chín muồi, cô liền hỏi anh “Cậu xem tôi là gì của cậu?”, đáng tiếc là Kỳ Thiện lại không nhận được câu trả lời mà mình muốn. Vì vậy, cô đã quyết tâm phải đặt hòn đá nghẹn ngang trong lồng ngực là “Chu Toản” này xuống, đi tìm một người khác, người mà cô cho rằng anh ta có thể yên ổn ở bên cạnh mình, không bay nhảy, không tạo cảm giác bất an cho cô, là một người bình bình lặng lặng hiểu chuyện là được...
Nhưng không hiểu sao, đến khi tìm được rồi, cô vẫn không thấy vui vẻ chút nào. Rất nhiều đoạn ký ức khi còn nhỏ ở bên Chu Toản, rất nhiều những hồi ức của riêng hai người thi thoảng lại hiện lên, giày vò tâm trạng của Kỳ Thiện.
Và đó cũng là lúc mà cả cô và Chu Toản đều nhận ra, cả hai bọn họ đều sai rồi. Làm gì có cái “tôi” và “cậu”, chỉ có “chúng ta” mà thôi.
Mong muốn lớn nhất của tôi sau này ấy là “chúng ta" có thể không phải cái gì cũng có, nhưng nhất định phải có “chúng ta", được không?
…
Nếu muốn hỏi vậy Chu Toản có rung động trước Kỳ Thiện không, câu trả lời chắc chắn là có! Bởi nếu không, một đứa trẻ hãy còn chưa tỏ sự đời như Chu Toản sao lại phải vất vả mang về một khối gỗ nặng trịch mà anh cho rằng đối phương rất hứng thú? Hoặc người không thích ăn ngọt như anh làm sao có thể rành rọt xem quán chè cô yêu thích đã tới giờ mở cửa hay chưa? Và một kẻ ‘vô tâm hời hợt’ như anh liệu có đủ kiên nhẫn để mỗi lần đi đâu xa đều bỏ công tìm về một món quà độc nhất vô nhị mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được cho cô không?
Chu Toản đã từng nói: “Kỳ Thiện, cậu chính là giới hạn đạo đức của tôi.” Chu Toản anh có thể quậy tung trời, tung đất, nhưng chỉ cần cô trừng mắt một cái thì chắc chắn anh sẽ ngừng lại; anh có thể không quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, nhưng sẽ không bao giờ muốn tổn thương cô. Chỉ cần Kỳ Thiện vui, anh thấy bị cô cằn nhằn, mắng mỏ cỡ nào cũng đáng giá. Và, chỉ cần cô khóc, anh có thể bỏ lại tất cả chỉ để đến bên cạnh cô.
Những lời từ tận sâu thẳm trong tim của Chu Toản đã thốt lên như thế, vậy sao có thể nói là anh không yêu cô cho được? Chỉ là, hai người bọn họ tuy đúng người nhưng lại không nắm chắc thời điểm, và cũng lựa chọn sai cả cách bày tỏ đến đối phương mà thôi.
Kỳ Thiện quyết định tìm người mới rồi, Chu Toản sao có thể mặc kệ, vậy là anh bày ra hết tất cả những chiêu trò ngốc nghếch của mình, quyết tâm giành lại cô gái chỉ nên thuộc về một mình anh. Trùng hợp làm sao, đó cũng là ước nguyện mà Kỳ Thiện vẫn hằng mong từ thuở còn thiếu thời.
Người ta thường nói, quãng thời gian mới chớm yêu là lúc đẹp nhất, là những giây phút đôi bên cùng thả thính lẫn nhau, là những khoảnh khắc mà chỉ bắt được một câu nói mập mờ của ai kia cũng đã đủ khiến ta âm ỉ sung sướng đến mất ngủ.
Yêu nhau dăm ba năm, có lẽ đây là khoảng thời gian thử thách nhất để hai người quyết định xem đối phương có phải là người mà mình muốn ở bên cạnh cả đời, liệu chúng ta có nên vẽ lên một cái kết bằng một đám cưới thật đậm màu sắc tình yêu hay không, hay… chúng ta nên dừng lại vì phát hiện ra đấy không phải là một nửa mà mình cần?
Và, tình yêu trên mười năm, có lẽ đó là một thứ cảm xúc mà bạn xem người kia đã là người thân, có thể không còn cảm giác rừng rực lửa cháy khi bên nhau, nhưng họ là dòng suối trong lành chảy mãi trong người bạn, ngày nào không gặp là ngày đó lại thấy thiếu vắng đến kỳ lạ...
Vậy tình cảm hai mươi tám năm của Kỳ Thiện và Chu Toản là thứ tình cảm như nào đây? Và theo bạn, chúng ta có thể yêu nhau được cả một đời không?
Hãy đọc và tìm câu trả lời cho mình trong áng văn rất đỗi đẹp đẽ này của Tân Di Ổ nhé <3