Điểm Lại Những Câu Nói Ngọt Hơn Kẹo Đường Giữa Bắc Dã Và Trần Niệm
Nghe tin Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em sắp về rạp Việt Nam mà mình bỗng dưng thấy xốn xang và rạo rực quá nhiều, vậy là không chỉ mình mà nhiều mọt phim cũng như fan nguyên tác khác sắp được gặp Bắc Dã và Trần Niệm rồi nha.
Nghe tin Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em sắp về rạp Việt Nam mà mình bỗng dưng thấy xốn xang và rạo rực quá nhiều, vậy là không chỉ mình mà nhiều mọt phim cũng như fan nguyên tác khác sắp được gặp Bắc Dã và Trần Niệm rồi nha.
Trước khi ra rạp thì chúng ta cần làm gì?
- Chắc chắn là phải chuẩn bị rất nhiều khăn giấy, ai cũng biết thừa là nguyên tác của bộ phim này lấy nước mắt khán giả kinh khủng như thế nào rồi đúng không ;)
- Đọc lại tiểu thuyết một lần nữa để ghi nhớ những khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa xót xa giữa cặp đôi 'Thời niên thiếu' này.
Còn nếu bạn nào sợ phải đọc lại vì tốn-khăn-giấy-nhiều-quá thì đừng lo, mình đã tổng hợp lại một số phân đoạn ấn tượng nhất trong #Thời_Niên_Thiếu_Của_Anh_Và_Em cho cả nhà cùng nghía qua nè, hầu hết đều là tình tiết ngọt ơi là ngọt giữa đôi trẻ thôi, không lo ngược tâm đâu ha.
🍂🍂🍂
Chẳng hề có một chút gì gọi là mất kiên nhẫn, cậu chăm chú dạy cô như đang dạy một đứa trẻ bập bẹ tập nói, “Bắc.”
“Bắc.”
“Dã.”
“Dã.”
“Bắc Dã.” Cậu nói cả câu.
“...” Trần Niệm thử mấy lần, miệng mấp máy, nhưng rốt cuộc chẳng thốt ra được chữ nào.
Cậu cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Không biết là đang chờ đợi hay thi gan.
Cánh môi Trần Niệm run run: “Bắc, Dã.” Cậu vẫn im lặng nhìn cô, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu chuẩn bị xong xuôi, Trần Niệm nói liền một hơi: “Bắc Dã.”
“Tốt.” Cậu khen, “Nói mười lần.”
Trần Niệm nhìn cậu.
“Nói đi.”
“Bắc Dã.” Trần Niệm nói, thanh âm rất khẽ, “Bắc Dã, Bắc
Dã, Bắc Dã, Bắc Dã...”
🍂🍂🍂
Một lúc lâu sau, cô mới bảo: “Nói xong rồi.”
“Nhỏ nói lắp,” lòng bàn tay của cậu ôm trọn lấy khuôn mặt trắng nhợt nhạt của cô, đoạn nói, “vẫn còn thiếu một lần.”
Trái tim Trần Niệm sắp vọt lên đến tận tai rồi, cô đáp:
“Không... thiếu.”
“Vẫn thiếu một lần.”
“Không...”
“Thiếu.”
Trần Niệm không còn cách nào khác, nghĩ thầm thôi thì nói thêm một lần nữa cho xong: “Bắc...”
Cậu quỳ một gối xuống đất, nắm lấy cằm Trần Niệm, cúi đầu cắn khẽ lên cánh môi cô.
Không giống như lần trước, lần này, đầu lưỡi của cậu với vào trong miệng Trần Niệm.
Vị cam vừa chua lại vừa ngọt lập tức lan ra trong khoang miệng, khuôn mặt cô lập tức nóng rẫy như có lửa đốt, cuống lưỡi đau đến tê tái, gò má đỏ bừng vì phải nén giận.
Kết thúc nụ hôn, cậu thiếu niên ngửi cánh môi cô, sau đó đứng dậy hài lòng bảo: “Nói tốt lắm, thưởng cho cậu đấy.”
Tay chân Trần Niệm nóng như phát sốt, trong miệng cô ngập tràn vị kẹo cam.
🍂🍂🍂
“Em học giỏi không?”
Trần Niệm đáp: “Giỏi.”
Bắc Dã khựng lại, quan sát cô hồi lâu, hỏi tiếp: “Không nói dối đấy chứ?”
Trần Niệm trả lời: “Không.”
“Trông em ngốc lắm.”
“...” Trần Niệm nghe vậy đáp, “Anh, đã nói rồi.”
Bắc Dã nhìn cô: “Trông em lúc nào cũng ngốc, dù có nói bao nhiêu lần đi nữa cũng không quan trọng.”
Trần Niệm: “...”
🍂🍂🍂
Trần Niệm xuống xe, trả mũ bảo hiểm lại cho cậu, cậu đưa một túi bánh mì và đồ ăn vặt đã mua sẵn từ trước cho cô, dặn dò: “Phải ăn cho hết đấy.”
“Vâng.” Cô đáp lại bằng giọng nói rất dịu dàng.
Cúi đầu nhìn vào chiếc túi giấy, Trần Niệm chun mũi ngửi thử, thấy vậy cậu bèn giải thích: “Đổi vị mới rồi, là đậu đỏ. À mà, em có thích đậu đỏ không?”
“Thích ạ.” Trần Niệm gật gật đầu.
“Ừ, còn cái này nữa.” Bắc Dã rút từ trong túi quần ra một cái cặp tóc, kiểu dáng rất đơn giản, màu xanh lục nhạt.
Trần Niệm nhận lấy, thoáng ngây người.
“Em...” Cậu chỉ chỉ vào tóc cô, ngón tay lướt qua phần rìa trán, “lúc em cúi đầu toàn rơi xuống.”
“Cám ơn anh.” Mặt cô nóng bừng cúi đầu xuống, câu cảm ơn cũng nói rất khẽ.
Cậu quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng hơi cong cong, lúc Trần Niệm ngước đầu lên vừa hay phát hiện ra, nên cứ mải miết nhìn mãi.
🍂🍂🍂
Trần Niệm dõi mắt cố chấp nhìn về phương xa, Bắc Dã cũng mải miết cố chấp nhìn cô.
Cuối cùng cậu nói: “Em sẽ đến một nơi tốt hơn nơi đây.” Và trở thành một em tuyệt vời hơn em bây giờ.
“Còn anh?” Cô ngoái đầu nhìn cậu.
“Anh đi đâu cũng giống nhau thôi.” Cậu mỉm cười, nụ cười pha chút cô đơn.
“Anh có muốn... rời miền quê này không?”
“Em nói rời khỏi nơi đây ấy hả?” Đầu ngón tay tiếp tục gảy trên những dây đàn.
“Ừ.”
“Muốn.”
“Khi nào?”
“Nhanh thôi.” Cậu đáp.
Trần Niệm tủm tỉm cười, sẽ nhanh thôi mà.
🍂🍂🍂
Trần Niệm lại hỏi: “Sao vừa nãy, anh huých cậu ấy?”
“Ai?”
“Lý Tưởng.”
“Ồ, tên gì mà kỳ quặc thế.”
“Tại sao anh huých cậu ấy?” Hôm nay cô nhất quyết phải hỏi cho rõ ngọn ngành, “Em nhìn thấy rồi, anh cố ý làm vậy.”
“Ngứa mắt thì huých thôi.” Bắc Dã hơi nghiêng người sang, cầm cọng cỏ đuôi chó khều khều đầu mũi cô, “Em định tìm anh tính sổ à?”
“...” Khuôn mặt Trần Niệm lập tức đỏ bừng, im lặng hồi lâu, thắc mắc, “Nhưng tại sao anh, lại ngứa mắt cậu ấy?”
Bắc Dã “À” một tiếng, hờ hững liếc nhìn cô, “Em không biết à?”
Trần Niệm chùi chùi mồ hôi ở lòng bàn tay, đầu gục xuống đáp: “Em cũng đâu có, thích cậu ấy.”
“Vậy em thích ai?” Bắc Dã hỏi.
Khuôn mặt cô đỏ lựng như ráng chiều.
Cây cỏ khẽ khàng đung đưa theo gió.
Không có câu trả lời, chỉ có bàn tay mềm mại nhẹ nhàng luồn vào lòng bàn tay cậu, giống như một con cá nhỏ trơn chuồi chuội chui xuống dưới lớp đất bùn, lớp bùn dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng vẫn không kịp trở tay lỡ tạo thành một cái hố con con, khiến dòng nước xuân tràn vào lấp đầy cái hố, ngọt ngào trong vắt một cách đáng ngạc nhiên.
Cậu thiếu niên dắt tay cô gái nhỏ, đi bộ trên khu đất bỏ hoang rộng lớn, hướng về phía ánh tà dương đỏ rực rỡ.
🍂🍂🍂
“Trời hình như sắp mưa đấy.” “Ừ.”
“Liệu có mưa không nhỉ?” “Không biết nữa.”
“Nếu trời mưa thì biết làm thế nào?” Trần Niệm hỏi.
“Chúng ta sẽ bị ướt.” Bắc Dã trả lời.
“Vậy nếu trời không mưa thì làm thế nào?” Trần Niệm lại hỏi tiếp.
“Chúng ta sẽ ngắm sao.” Bắc Dã nói.
Nghe vậy Trần Niệm liền quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu.
Bắc Dã vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, rồi khẽ hôn lên cánh môi cô.
Trần Niệm nhẹ nhàng khép mi mắt lại.
Nóc tàu hỏa cao đến độ có cảm giác như chỉ cần vươn tay ra, là có thể nắm được những vì sao trong lòng bàn tay.
Ý nghĩa của câu ngẩng đầu ngắm nhìn những vì sao trên cao, chính là giống như khung cảnh buổi tối này.
🍂🍂🍂
Cậu hỏi: “Nhỏ nói lắp?”
Cô đáp: “Dạ?”
Cậu hỏi tiếp: “Em muốn gì nhất?”
Cô hỏi ngược lại cậu: “Anh biết mà, không phải sao?”
Bắc Dã trả lời: “Biết. Nhưng vẫn muốn nghe em nói một lần, nói đi.”
Trần Niệm nghe lời nói cho cậu nghe, sau đó xoay đầu sang nhìn cậu.
Bắc Dã lại hỏi: “Có nghe thấy những lời em nói không?”
Trần Niệm đáp: “Nghe thấy.”
“Tốt. Sau này em sẽ còn gặp được những người khác nữa.” Bắc Dã nói, “Nhưng hãy nhớ, anh là người đầu tiên.”
🍂🍂🍂
“Bộ phim đó hay không?”
“Hả?”
“Anh hỏi bộ phim đó hay không?”
“Không hay.” Trần Niệm lắc lắc đầu, “Là bi kịch. Em không thích.”
“Bi kịch?”
“Ừ, nam chính nhường cơ hội sống, sống cho nữ chính. Còn mình thì chết dưới lòng đại dương.”
“Nữ chính thì sao?”
“Kết hôn, sinh con, sống tới già.”
“Rất tốt mà.” Bắc Dã cười cười.
“Tốt chỗ nào?” Trần Niệm hỏi ngược lại.
Bắc Dã ngẩng đầu lên nhìn cô, miệng mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại bỏ dở giữa chừng; cứ lặng lẽ như vậy nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn mà dịu dàng, giống như một cái giếng sâu thăm thẳm.
Dưới cái nhìn chăm chú, Bắc Dã khẽ tủm tỉm cười, dang rộng vòng tay về phía cô;
Nhỏ nói lắp, đến chỗ anh này.
Trần Niệm dụi dụi mắt, bước tới ngồi lên đùi cậu, gắt gao ôm lấy cổ cậu, giống như một đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi nó thích nhất. Cô gối đầu lên vai cậu, vòng tay siết chặt, hít ngửi mùi mưa, mùi gió vương trên hõm cổ cậu.
Cậu ôm lấy cô từ từ ngả ra sau, nằm xuống giường.
Bên tai dường như không còn nghe thấy tiếng mưa gió rít gào bên ngoài cửa nữa.
Hai đứa trẻ ôm chặt nhau không buông, giá như thời gian có thể dừng mãi lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
🍂🍂🍂
Bắc Dã hỏi: “Người lúc trưa nay chính là gã cảnh sát em quen à?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta tìm em làm gì?”
“Anh ấy nói, phải cảnh giác với những nam sinh cùng tuổi.
Và còn…”
Bắc Dã hỏi: “Còn gì nữa?”
Trần Niệm đáp: “Nói đừng về nhà, với con trai. Đừng tới, những nơi vắng người.”
Bắc Dã nghe xong không nói gì thêm. Qua một lúc lâu sau, có lẽ cảm giác được cô vẫn đang đợi mình nói tiếp, bèn hỏi: “Vậy mà em vẫn còn đi theo anh.”
Trần Niệm cúi đầu, khóe môi hơi phụng phịu: “Đi theo, thì sao chứ?”
Bắc Dã nghe xong khẽ tủm tỉm cười.
Cứ mỗi lần đọc tới đây, khóe mắt mình lại thấy cay cay. Trong đời dễ gì có thể tìm được một người yêu bạn đến bất chấp, yêu đến hi sinh như tình cảm Bắc Dã dành cho Trần Niệm chứ?
Thôi, tối nay mình đi cày bản truyện lại lần nữa đây, ai đọc cùng mình không, nếu có thì gửi tặng các bạn một đường link truyện Thời Niên Thiếu luôn nè!