Những Chi Tiết Ngược Tâm Kinh Điển Trong Đam Mỹ - Số 4
Nhưng mà ở đời, “Tiếc rằng, cùng chia hoạn nạn mà chẳng chung phú quý”.
Tứ hoàng tử Sở Tắc Quân là đứa trẻ xui rủi, khắc chết mẫu thân, bị Linh Đế quẳng vào một xó hậu cung, bầu bạn duy nhất ở cái nơi mục nát lâu ngày ấy chỉ Tang Mạch và vài thám giám lụ khụ. Không phụ mẫu, không huynh đệ, cũng không bằng hữu, chỉ có hai đứa trẻ bên nhau trong cung điện mênh mông, trống trải. Khi lạnh thì đắp chung chăn, co quắp ôm chặt lấy nhau. Khi đói thì màn thầu bẻ nửa, kẻ này thèm thuồng dán mắt vào phần kẻ kia. Hai người một thể, nương tựa lẫn nhau, quyết không để đối phương phải chịu bất cứ một tổn hại gì.
Nhưng mà ở đời, “Tiếc rằng, cùng chia hoạn nạn mà chẳng chung phú quý”.
Tang Mạch yêu Sở Tắc Quân, vì hắn mà y vứt bỏ hết tình người, trở thành một con ác quỷ táng tận lương tâm thật sự, làm tất cả những việc độc ác nhất, vô sỉ nhất, hủy hoạt không biết bao nhiêu cuộc đời, bao nhiêu gia đình vô can, thậm chí còn vì Sở Tắc Quân mà phản bội lại một người quan trọng, chấp nhận bị lời nguyền “róc xương lóc thịt” báo ứng chỉ để giúp hắn giành lấy giang sơn… Bởi vì, Tang Mạch luôn luôn tâm niệm: “Trên đời này, người duy nhất cho ta nương tựa là ngươi, ngươi muốn thiên hạ thì hai ta chung tay đoạt lấy, dù phải sát nhân cũng có hề gì? Lừa gạt cũng có ngại chi? Ta đối với ngươi luôn một lòng một dạ”.
Thế nhưng, “té ra cái gọi là một lòng một dạ, cùng sống cũng chết cũng chỉ mình y đơn phương tình nguyện”. Thứ giang sơn mà Tang Mạch đã phải đánh đổi bằng lương tâm, bằng máu thịt của mình, đã được Sở Tắc Quân nhẹ nhàng mà dâng tặng cho Sở Tắc Hân - hoàng huynh của hắn. Không biết bao nhiêu lần, Sở Tắc Quân vòng tay ôm Tang Mạch mà giày vò rồi hỏi: “Tại sao người không phải là hắn?”