[Review] Dân Quốc Yêu Đạo

Thật giả không quan trọng, người đẹp đưa tới cửa thì nào có đạo lý đẩy ra ngoài. Miễn là anh đồng ý gả vào, sẵn sàng xưng hô chị chị em em với mấy cô vợ lẽ trong tương lai của tôi, thì tôi không ngại gì cả...

[Review] Dân Quốc Yêu Đạo

Giới thiệu truyện

Dân Quốc Yêu Đạo
Tác giả: Tô Thành Ách Nhân
Thể loại: Huyền huyễn, linh dị, bói toán, tróc yêu bắt quái, dân quốc, cưới trước yêu sau, kiếp trước kiếp này, hỗ sủng, 1vs1, HE.
Tình trạng: Hoàn
Nhân vật chính: Cố Kinh Hàn x Dung Phỉ
Link truyện: "Dân Quốc Yêu Đạo"

Review

Cố Kinh Hàn là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, vóc người cao gầy rắn rỏi, vẻ ngoài khôi ngô thoát tục, lông mày đen dài, mắt phượng sắc bén, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cực kỳ xinh đẹp nhưng thâm trầm và đặc biệt là có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể nhìn thấy.

Dung Phỉ - Dung thiếu gia con của một kẻ thổ phỉ chiếm núi xưng vua nhưng đã lập nên một Dung thị có địa vị cao ở Hải thành. Gương mặt xinh đẹp, lông mày dài sắc, cặp mắt đào hoa, gương mặt sắc sảo nhưng mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là không dễ hòa hợp.

Hai con người luận về gia thế là một cái trên trời một cái dưới đất, nhưng lại được gắn kết nhau bởi một tờ hôn ước, không phải bởi gia đình định ra mà bởi một người xa lạ. Người xa lạ đó sau này lại chính là sư phụ của Cố Kinh Hàn.

Mối liên kết này là như thế nào? Đó là phải nói đến lúc Cố Kinh Hàn còn nhỏ!!

Năm anh 6 tuổi, bị cha là Cố Nguyên Phong lấy lý do trúng tà đuổi anh về quê nhà nằm trong núi, đợi đến khi có thể khống chế được mắt Âm Dương. Trong thời gian anh sống ở đây, đã theo học đạo pháp của một vị đạo quan chân nhân, bái ông ấy làm thầy. Đến năm anh 17 tuổi được đón về Hải thành thì sư phụ đã đưa cho anh tờ hôn ước, bảo anh phải hoàn thành nó trước Đông Chí (tuổi 23). Khi vừa về không lâu, đột nhiên anh lại ngã bệnh, nguyên nhân không rõ, mời bác sĩ tốt khắp nơi nhưng vẫn không khỏi. Cha anh lại nhớ đến chuyện lúc anh còn bé nên mời đạo sĩ đến xem.

Đạo sĩ bịp bợm bấm tay tính toán, nói anh và cha là số mệnh vương không gặp vương. Hiện tại, anh còn nhỏ nếu ở lâu bên cạnh Cố Nguyên Phong thì sẽ bị ốm chết. Nguyên Phong năm đó nghe xong, trong đầu không phải sợ mình hại chết con trai, mà là sợ con trai hại chết mình. Thế là trực tiếp sai người dẫn anh còn đang mang bệnh vô cùng yếu ớt ném lên tàu cho anh đi ra nước ngoài. Mặc cho mẹ anh – Tiết Bình khóc lóc tuyệt thực cũng không lung lay.

Năm năm sau anh trở về nước thì ngay lập tức thực hiện lời hứa là “gả” cho Dung Phỉ, vì chỉ có hắn mới có thể giúp anh phá giải. (Phá giải cái gì thì đọc sẽ rõ nhé =]]]])
1
Ngày đầu tiên gặp mặt, Nguyên Phong đã trêu cợt Dung Phỉ!

Dung Phỉ không hề giấu diếm nhìn Cố Kinh Hàn từ trên xuống dưới, cuối cùng, ánh sáng lưu chuyển trong mắt, khẽ mỉm cười, đầy hứng thú nói: “Cố Kinh Hàn? Anh nói chúng ta có hôn ước, anh phải gả cho tôi sao?”
Cố Kinh Hàn lấy thư ra: “Dung thiếu gia có thể xem thử.”
Dung Phỉ hơi nhíu mày, cầm lấy nhìn lướt qua, cười nói: “Thật giả không quan trọng, người đẹp đưa tới cửa thì nào có đạo lý đẩy ra ngoài. Miễn là anh đồng ý gả vào, sẵn sàng xưng hô chị chị em em với mấy cô vợ lẽ trong tương lai của tôi, thì tôi không ngại gì cả.”
Cố Kinh Hàn đối đầu với ánh mắt tràn đầy khiêu khích của Dung Phỉ, đột nhiên chìa tay ra, chạm vào môi dưới của Dung Phỉ, rồi trượt nhẹ đi trước khi đối phương kịp phản ứng, như một chiếc lông vũ lướt qua, để lại một chút hơi lạnh, liền thu tay về.
Một giọt máu nhỏ tụ trên ngón tay, Cố Kinh Hàn đưa ngón tay lên mũi ngửi, vẻ mặt hờ hững nói: “Cậu chưa tiết nguyên dương, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chạm qua.”
“Phóng cái chó má gì đó!”
Một vệt cảm xúc lúng túng và tức giận lướt nhanh qua gương mặt của Dung Phỉ, đôi môi ửng đỏ vì chợt bị lấy chút máu, kéo lên một độ cong không vui, cười lạnh nói: “Cố Kinh Hàn, đừng có tưởng mặt anh đẹp thì tôi không dám đánh anh…”
Cố Kinh Hàn liếm liếm chút máu kia, ngắt lời cậu: “Mùi vị khá tuyệt.” =]]]

Ngày thứ hai gặp mặt:

“Sao hôm nay Dung thiếu lại đến?”
Mặt Dung Phỉ cứng đờ, không nghĩ tới Cố Kinh Hàn sẽ hỏi việc này. Cậu cũng không thể nói đêm qua không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều là tiểu mỹ nhân nhà anh, cho nên đến nhìn một chút cho đỡ thèm?
Kết quả, Dung thiếu gia quyết định ném cho Dung phu nhân: “Nghe nói anh mới về nước phải không? Mẹ tôi bảo tôi dẫn anh đi dạo Hải thành.”
Giọng điệu của Cố Kinh Hàn không chút dậy sóng, nói: “Chứ không phải nhớ tôi hả?”
Mắt trần có thể nhìn thấy mặt của Dung thiếu gia trát một lớp phấn đỏ.
Cố Kinh Hàn quét mắt nhìn lỗ tai đỏ ửng của cậu, vui sướng không thể tả…

Trong quá trình hai người gặp nhau, đều có liên quan đến yêu ma. Dung Phỉ cũng ngày càng hiểu rõ hơn về vị hôn phu của mình, anh là một thần côn trâu bò thế nào!? Tay đánh tiểu yêu tinh Bắc thành, chân đá động bàn tơ Nam Sơn ra sao!? Không những thế còn đùa chọc cậu mỗi ngày, bảo cậu rắc nước tiểu đồng tử để bắt quỷ trừ tà. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ trêu đùa của Kinh Hàn là sự yêu thương, lo lắng, bảo vệ âm thầm. Hai người gặp nhau qua nhiều kiếp, nhưng đều bỏ lỡ nhau. May mắn kiếp này đã có thể làm nên nhân duyên của hai người.

Đọc truyện vừa có sự hồi hộp lúc bắt ma, vừa có lúc đọc hài không tả nổi vì những câu nói của Kinh Hàn. Về độ sủng nhau thì khỏi bàn, nội dung cuốn hút, thắt mở nút của tác giả cũng khá hợp lý, có ngọt có đắng, có vui vẻ cũng có đau thương nhưng cuối cùng trải qua bao kiếp cũng bên nhau đến bạc đầu. Các bạn có thể đọc truyện tại đây: “Dân Quốc Yêu Đạo

12 nu than | de ba