[REVIEW] DUYÊN NỢ ĐÀO HOA (ĐÀO HOA TRÁI)
Ngọc Đế nói: “Tiên có nguồn gốc của tiên, dạng thứ nhất là do đã tu luyện mà thành, dạng thứ hai là do khi sinh ra vốn đã là tiên, còn một dạng nữa đó là do được nhặt về”. Đúng vậy, Tống Dao chính là dạng thứ ba.
Trước khi vào truyện, chúng ta cùng hiểu sơ qua về tác giả nhé!!
Bút danh Đại Phong Quát Quá của cô xuất phát là do khi cô mới bắt đầu viết đam mỹ, bên ngoài cửa sổ gió lớn gào thét, nên gọi là Đại Phong Quát Quá (gió lớn thổi qua).
Đại Phong Quát Quá - Tên là vậy nhưng truyện chị lại chẳng như tên, có gió nhưng không phải mưa gió bão bùng mà chỉ là những làn gió nhẹ mơn man tinh nghịch, với lối hành văn tinh tế, nhẹ nhàng xen lẫn chút hài hước, chị cho người đọc cảm nhận được những xúc cảm chân thật nhất, không quá bi ai, không quá ngược tâm, nhưng lại có thể khắc sâu trong tâm trí.
DUYÊN NỢ ĐÀO HOA
Tác giả: Đại Phong Quát Quá
Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, huyền huyễn, 1x1, HE
Nhân vật chính: Tống Dao, Hoành Văn
Review:
DUYÊN NỢ ĐÀO HOA – Kể về một anh chàng Tống Dao nọ, sinh ra là con Tể tướng đương triều, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, phóng khoáng lại phong lưu, dường như cả đời phú quý an nhàn, thế nhưng lại bị phán là “mệnh cô loan” (cả đời cô độc ^^) trở thành trò cười cho thiên hạ. Những khuê nữ được hứa hôn với hắn, không chạy trốn cùng tình lang thì bị Hoàng đế nhắm trúng. Hoàng đế áy náy nên trả cho hắn một cô công chúa thì nàng ta lại tính cho hắn đổ vỏ đứa con trong bụng. Đến khi gặp được người con gái mà hắn thật lòng yêu thương, nhưng cuối cùng tình yêu này giúp hắn viết nên một giai thoại. Trong giai thoại đó, hắn là người bắc cầu uyên ương, chỉ có thể giương mắt nhìn nàng lên kiệu hoa của … kẻ khác. :)))) (Phải nói là anh còn đen hơn nhọ nồi, thế nhưng còn có chuyện củ chuối hơn nữa)
Tống Dao - Kỳ thật ta yêu ngươi đã mấy ngàn năm, cũng muốn ngươi đã mấy ngàn năm
Ngọc Đế nói: “Tiên có nguồn gốc của tiên, dạng thứ nhất là do đã tu luyện mà thành, dạng thứ hai là do khi sinh ra vốn đã là tiên, còn một dạng nữa đó là do được nhặt về”. Đúng vậy, Tống Dao chính là dạng thứ ba.
Chỉ vì lúc ấy, bụng đói cồn cào đến nỗi hoa mắt cả lên, nên kim đan to như cục phân của Thái Thượng Lão Quân vô tình rơi xuống nồi canh được lão chủ quán múc vào tô ngay trước mắt Tống Dao cũng không để ý, thế là ăn sạch. Ban đêm đi ngủ cứ thế mà thăng thiên trở thành tiên.
Nhưng thần tiên “nhặt được” giữa đường không có danh hiệu nào để phong, nên cả thiên đình cứ thế gọi hắn là Tống Dao Tiên. Sau vài lần mảnh đất cực Đông thế giới từ biển cả hóa đất liền rồi từ đất liền biến trở về biển cả, hắn được Ngọc Đế cất nhắc, ban cho một phong tước là Quảng Hư Nguyên Quân. Tuy nhiên, các vị tiên hữu gọi hắn là Tống Dao Tiên đã thành quen, nhìn vào mặt hắn không tài nào thốt được ra hai chữ Quảng Hư, vậy nên cứ gọi là Tống Dao Nguyên Quân. Thời gian trôi đi, ngay cả bản tiên quân là hắn cũng quên béng mất cái danh hiệu đó.
Tống Dao bỗng nhiên thăng thiên, trở thành một vị tiên tiêu dao tự tại như vậy đấy. Mấy ngàn năm trên thiên đình, cùng Hoành Văn Thanh Quân kết giao bằng hữu, cùng hắn chơi cờ, uống rượu, cũng thường cùng hắn ngủ chung giường. Tống Dao cảm thấy mình quả thật rất may mắn. Cho đến khi Thiên Xu Tinh Quân và Nam Minh Đế Quân vì có tư tình nên bị lịch kiếp, hắn lại ngu ngơ bị Ngọc Đế lừa xuống trần, trở thành gậy đánh uyên ương.
Bảy ngày sau, Ngọc Đế lại phái Mệnh Cách Tinh Quân đến chỉ dẫn ta xuống hạ giới làm việc. Khi Ngọc Đến giáng hai vị tiên quân xuống nhân gian, đã chuẩn bị một thể xác ngay tại thế gian cho ta, đây là vai mà ta phải diễn, làm quả núi to cản đường Nam Minh và Thiên Xu, một gậy lớn đánh tan tiểu uyên ương. Nam Minh Đế Quân cả đời là một dung phu phi phàm, anh tuấn uy vũ, cương trực khí phách, Thiên Xu Tinh Quân sinh ra là một vị công tử thanh tú nhu lệ, lịch sự dịu dàng lại có phần yếu đuối, Nguyệt Lão đã cắt đứt sợi tơ hồng tình cảm giữa hai người bọ họ, tạo nên một trắc trở sâu sắc. Hai người từ thuở thiếu niên thì đã có tình cảm sâu đậm, tình cảm của cả hai sâu đậm đến mức ai oán, cùng thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn. Bản tiên quân chịu trách nhiệm chen vào giữ họ, hai người bọ họ muốn hợp thì ta sẽ chia rẽ, muốn truyền tin thì sẽ bị ta chặn lại, sống không được gặp nhau, chết không được đoàn tụ.
Ta đem vở kịch này cân nhắc kỹ càng trong lòng, cân nhắc suy nghĩ thế nào đều cảm thấy ta đây mới chính là cái người bị trách phạt ở Tru Tiên Đài.
Lại qua hơn mười ngày, thời gian hạ phàm đã đến, chúng tiên hữu đưa ta đến Nam Thiên Môn. Ta ở ngoài Thiên Môn, nắm chặt tay Hoành Văn Thanh Quân, “Lần này đi một chuyến, mấy ngày sau sẽ quay trở về, Quỳnh Lộ ở trong phủ phải dành một ít cho ta.”
Hoành Văn Thanh Quân nheo mắt cười: “Yên tâm, nhất định sẽ để dành tiếp đón ngươi.” Hắn đưa tay vỗ trên vai ta, rồi lại kề sát vào một chút, “Nhưng lần này ngươi hạ phàm, ngàn vạn lần phải cố giữ bản thân, ổn định tiên tính, cùng Thiên Xu Tinh Quân hàng đêm đồng giường cùng gối, vạn lần không thể dao động tiên căn.”
Ta giật mình nói: “Cái gì?”
Hoành Văn Thanh Quân nét mặt thanh lịch tao nhã cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, “Còn giả bộ, toàn thiên giới này ai lại không biết, Tống Dao ngươi lần này Phiên Vương công tử, phải giả vờ để ý Thiên Xu Tinh Quân, Ngọc Đế vì phạt hắn ngay cả tương tư cũng không thể, lệnh ngươi đưa hắn vào phủ, từ đó bề sau, ngày ở cùng nhau, hàng đêm cùng giường mà ngủ.”
Ngọc Đế gạt ta! Mệnh Cách Tinh Quân rõ ràng không đề cập việc này với ta!
Hoàng Văn nâng tay áo chặn đường ta, “Ngươi làm gì?”
Ta có chút tức giận áp chế phong thế của hắn, “Đi tìm Ngọc Đế, việc này ta không làm!” lão Ngọc Đế ấy, dám gạt ta ngủ cùng với Thiên Xu!
Hoành Văn nói: “Chuyện tới nước này ngươi mới nói không làm, sớm không phải do ngươi định đoạt.” Hắn cười trên nỗi đau của người khác, rồi một luồng sức mạnh từ đâu ập đến, bản tiên quân một lúc đứng không vững, trở mình ngã nhào xuống Thiên Môn.
Thì ra thứ gọi là duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một món nợ phải trả lại cho người
Từ đây, trải qua bao chuyện dở khóc dở cười, Tống Dao mới nhận ra, không biết từ lúc nào trong hàng ngàn năm trên thiên đình của hắn, hắn đã luôn luôn muốn một người. Thứ tình cảm này đâu cần nói ra, chỉ cần ở bên y như hiện tại là Tống Dao đã mãn nguyện lắm rồi, nào dám đánh đổi một chút bồng bột mà rẽ lối lên Tru Tiên Đài.
Thế nhưng hành động của hắn có làm như hắn nghĩ? Liệu đoạn tình cảm này có giống như Thiên Xu và Tinh Quân bị Ngọc Đế phát hiện và đày đi lịch kiếp hay vì Hoành Văn Thanh Quân là con cưng nên được coi như không có gì? Và chuyện tình cảm của hai người họ sẽ đi đến đâu? Mời các bạn đón đọc: “Duyên Nợ Đào Hoa”