[Review] Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Diệp Xuyên nhận ra, nếu cậu không yêu bản thân mình thì sẽ chẳng ai yêu mình, không phải cứ mãi nhắm mắt thì sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được những điều đang xảy ra và hạnh phúc là đến từ sâu trong cảm nhận của con tim chứ không phải là đến từ những thứ hào nhoáng.
Tác Giả: Ngưu Giác Cung
Thể Loại: Hiện Đại, thụ trọng sinh, đổi công, 1x1, HE
Couple: Hắc Lục (Hắc Dực) - Diệp Xuyên
Diệp Xuyên là một người đã hao phí 20 năm cuộc đời của mình chỉ để truy cầu một tình yêu sai lầm, truy cầu một người không yêu mình để rồi cuối cùng mất đi tình cảm gia đình, bạn bè và tánh mạng. Được trời cho cơ hội sống lại vào mùa hè năm 17 tuổi. Diệp Xuyên quyết tâm tận dụng cơ hội trời ban và thay đổi đi cuộc sống của mình trong kiếp này, cùng người cũ đoạn tuyệt quan hệ và đi tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Điểm nổi bật làm nên thành công cho tác phầm này chính là sự miêu tả tâm lý nhân vật tài tình của tác giả cùng với cách tháo gỡ từng nút thắt một cách khéo léo nhưng lại gây cho độc giả hết bất ngờ này bất ngờ khác.
Bắt đầu khi Diệp Xuyên tỉnh lại vào mùa hè năm 17 tuổi vì bị trái bóng đập trúng đầu, những mảnh vỡ ký ức lúc này như được chắp vá lại thành một bức tranh hoàn chỉnh về kiếp trước của chính cậu. Thay vì như những nhân vật được trọng sinh ở các tác phẩm khác là sẽ chấp nhận một cách bình thản thì Diệp Xuyên lại “khủng hoảng” với ký ức của mình. Đây là điểm mới lạ trong tác phẩm này khi so với những tác phẩm theo mô típ trọng sinh khác. Tâm lý của Diệp Xuyên cũng thay đổi xuyên suốt theo mạch truyện từ sự khủng hoảng khi có ký ức về tương lai đã qua của mình, rồi sau đó trái tim cậu an tâm khi nghĩ rằng chính mình đã biết trước được mọi việc thì sẽ né tránh được vận mệnh và rồi lại khủng hoảng một lần nữa khi cậu nhận ra … dù có thay đổi đến thế nào chính mình cũng không thoát được những điều mà vận mệnh đã cố tình sắp đặt cho cậu. Đây chính là quá trình đấu tranh dài và dai dẳng của chính Diệp Xuyên để khi cậu vượt qua nó, chính cậu cũng thật sự trưởng thành.
Sự đấu tranh của Diệp Xuyên là đấu tranh với nỗi khủng hoảng về tương lai của chính mình khi cậu đã biết trước được tương lai của mình trong kiếp trước. Với cậu, “tương lai” là nỗi ám ảnh kinh hoàng với hiện tại bởi vì tương lai của cậu không phải chỉ riêng cậu mới tạo được nó, mà nó còn do những yếu tố khách quan và những người xung quanh cậu góp nhặt tạo ra để rồi cuối cùng trở thành bi kịch hay là hỷ kịch, liệu cậu có thoát khỏi cái tương lai âm u của kiếp trước hay là một lần nữa, cậu lại bước vào lối mòn khiến mình vạn kiếp bất phục.
Lần đầu Diệp Xuyên sống lại, thay vì cố gắng thay đổi tương lai và dũng cảm đấu tranh với nó thì cậu lại chọn cho mình một con đường không được dũng cảm lắm đó là “ Né tránh”. Đúng, cậu lựa chọn né tránh hết thảy những khả năng sẽ đẩy cậu vào lối mòn ngày xưa như chọn một trường đại học xa nơi người tình cũ ở để cậu không phải dây dưa với hắn. Cậu giãy giụa để thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh rồi cuối cùng bất lực khi hết thảy những điều cậu cố gắng né tránh đều không thể thực hiện được. Bởi vì dù cậu có cố gắng thay đổi và tránh né đến đâu thì những người xung quanh cậu đều không hề thay đổi, họ vẫn ở đó, vẫn là một trong những mắc xích của cuộc đời cậu. Cậu thay đổi không có nghĩa bọn họ sẽ phải thay đổi theo cậu. Đây chính là bánh xe của vận mệnh, có những điều bắt buộc phải đi qua thì không thể tránh né.
Và sau đó chính là một cuộc đấu tranh chân chính bắt đầu, không phải cuộc đấu tranh với những người đã gây nên đau khổ cho Diệp Xuyên ở kiếp trước mà là cuộc đấu tranh của cậu với chính bản thân, với chính quá khứ và vận mệnh của mình. Cậu đấu tranh để vượt qua bóng ma quá khứ ám ảnh cậu, cậu đấu tranh với bản thân, bắt chính mình phải dũng cảm đối mặt với vận mệnh, bắt chính mình từ một kẻ nhu nhược của kiếp trước phải lột xác, phá kén trở nên trầm tĩnh, can đảm và lý trí tính toán cho mỗi bước đi trong tương lai của mình và bắt chính mình phải đối mặt với sự thực rằng người yêu cũ của mình và anh họ của mình yêu nhau. Sự thật đau đớn mà kiếp trước cậu đã tự lừa mình dối người mà bỏ qua, không chịu chấp nhận.
Đây là một cuộc đấu tranh trầy da tróc vẩy với bóng ma của “tương lai kiếp trước”, trong cuộc đấu tranh này, có nhiều lần Diệp Xuyên tưởng chừng như đã gục ngã bởi vì chỉ cần một chi tiết nhỏ, một hình ảnh thoáng qua, một khoảnh khắc tương đồng nào đó cũng đều kéo cậu trở về với vũng sâu tăm tối mang tên kiếp trước. Và mỗi lần bị kéo về như thế, cậu sẽ khóc, cậu sẽ đau, cậu sẽ yếu đuối nhưng cậu không gục ngã. Có thể khi bạn đọc thấy những chi tiết này, bạn sẽ cảm thấy bức xúc vì thấy nhân vật quá yếu đuối nhưng tôi mong bạn hãy kiên nhẫn mà đọc thêm nữa vì chính nhưng chi tiết ấy lại là những mắc xích quan trọng trong tiến trình biến đổi của Diệp Xuyên và sau đó, bạn sẽ phải thốt lên rằng Diệp Xuyên có vẻ yếu đuối nhưng cậu ấy cũng là một người mạnh mẽ đến nhường nào.
Và chính vì những ám ảnh về kiếp trước, nó có phần nào ảnh hưởng đến Diệp Xuyên, khiến cậu thay đổi cách đối nhân xử thế với những người xung quanh, hoặc có thể vì nỗi đau đớn không thể phai mờ nên Diệp Xuyên có sự khát vọng mãnh liệt về một tương lai tốt đẹp, giúp cậu có động lực để thay đổi bản thân thành một người mới, giúp cậu nhìn ra đâu là những người yêu thương mình thật tâm, đâu là những thứ mà mình phải quý trọng, giúp cậu triệt để quên đi người cũ và mạnh mẽ hơn và đó là cách mà cậu từng bước từng bước tìm được một người đàn ông chân chính thuộc về cậu. Hắc Lục, người đàn ông không hề giống với người mà cậu đã từng yêu.
Xuyên suốt cuộc đấu tranh của Diệp Xuyên, tác giả đã đồng thời vén mở từng bức màn bí mật trước mắt Diệp Xuyên, mà sau mỗi tấm màn đó có thể là những điều cậu đã biết trước hoặc là những điều cậu không hề biết về tương lai đích thực của mình, có dễ dàng mà cũng phức tạp giống như bản chất của chính con người và cuộc sống này, tựa như đơn giản nhưng trong những điều đơn giản lại là những phức tạp và ngược lại.
Cuộc đấu tranh của Diệp Xuyên cũng chính là quá trình mà cậu trưởng thành từng bước một. Diệp Xuyên nhận ra, nếu cậu không yêu bản thân mình thì sẽ chẳng ai yêu mình, không phải cứ mãi nhắm mắt thì sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được những điều đang xảy ra và hạnh phúc là đến từ sâu trong cảm nhận của con tim chứ không phải là đến từ những thứ hào nhoáng.
Song song với cuộc đấu tranh của Diệp Xuyên còn là tình cảm của Diệp Xuyên và Hắc Lục. Tình cảm của hai người tựa hồ như đến quá nhanh khiến nhiều người hoài nghi liệu…Diệp Xuyên có thật lòng yêu Hắc Lục hay không khi lúc ấy chính cậu vẫn còn đang hoài niệm về người cũ và mối quan hệ giữa cậu và Hắc Lục được đề ra qua 1 tháng “Thử Việc” mà cậu đã nói với Hắc Lục khi Hắc Lục tỏ tình với cậu. Và để trả lời cho câu hỏi này, tác giả đã có một trích đoạn trông có vẻ như thiếu logic và hời hợt nhưng trích đoạn này cũng là một mắc xích thay đổi tất cả, đây cũng là trích đoạn mà bản thân thấy tâm đắc nhất.
Trích đoạn khi Diệp Xuyên tận mắt chứng kiến người yêu cũ và anh họ mình thân mật trong phòng kín, sau đó, chính cậu đã hoảng hốt và lôi kéo Hắc Lục bỏ đi. Lúc này, cậu đã đề nghị Hắc Lục và cậu XXOO. Ai cũng nghĩ Diệp Xuyên làm vậy là lợi dụng Hắc Lục để giải tỏa nỗi buồn của mình nhưng thật ra đó là sự biến hóa tình cảm của chính cậu. Là khi cậu chân chính đối mặt và chấp nhận với sự thật mà kiếp trước cậu đã cố tình bỏ quên nó, là thời điểm cậu nhận ra rằng hóa ra khi nhìn thấy hai người họ âu yếm nhau, cậu đã không còn đau đớn nữa. Tất cả đều không giống như sự sợ hãi của cậu, cậu nhận ra, tình cảm của cậu với người cũ đã không còn và cậu thở phào nhẹ nhõm khi khúc mắc từ đời trước đến đời này của cậu đã được buông xuống. Tình cảm của cậu đã thay đổi, không còn yêu sâu đậm người cũ nữa, cậu cũng thay đổi và tất cả đã thay đổi, vậy thì đây chính là thời điểm để cậu bắt đầu một cuộc sống mới, thoát khỏi bóng ma ám ảnh nặng nề về tương lai kiếp trước, phá kén và mở rộng đôi cánh của riêng mình đi tìm một bầu trời mới, cuộc đời mới. Cảm giác nhẹ nhõm và hưng phấn kết hợp với một chút trống rỗng về tương lai mới khiến cậu tò mò và thôi thúc cậu phải tìm một người có thể hoàn toàn đào sâu vào những chỗ trống mờ mịt đó của cậu và gieo vào cho cậu một mầm sống mới. Đây cũng là lúc cậu chân chính xác lập quan hệ của mình và Hắc Lục, là duy nhất và chỉ có thể là người đàn ông mang tên Hắc Lục này mới có thể cùng cậu bước tiếp trên con đường tương lai mới này.
Đây cũng là lúc chính cậu trưởng thành thật sự. Quên đi mất mát và nỗi đau, ám ảnh của kiếp trước, quên đi mùa hè đầy những tuyệt vọng của mình. Cậu nhận ra mùa hè đã không còn đáng sợ đối với chính cậu nữa, chia ly, mất mát, đau đớn, tuyệt vọng , sợ hãi, tất cả đều đã qua. Bốn mùa luân chuyển, ngày nối tiếp tháng, tháng nối tiếp năm, từ xuân sang hạ rồi chuyển qua thu rồi sang đông, tất cả theo một vòng tuần hoàn, mùa hè vẫn mãi mãi ở đó, mãi mãi còn quay lại, chỉ có những ký ức đau thương đã vĩnh viễn chấm dứt. Và cậu đã không còn cô đơn khi đối mặt với mùa hè nữa bởi vì những mùa hè sau đó đã có Hắc Lục cùng cậu đón nhận nó. Hắc Lục sẽ nắm tay cậu, đi qua năm tháng, đi qua bốn mùa, đi qua những đau thương để cho cậu đong đầy những yêu thương và hạnh phúc. Chỉ cần có Hắc Lục, mọi thứ sẽ không đáng sợ nữa.
“Cuộc sống của chúng ta sẽ luôn càng ngày càng tốt đẹp” Hắc Lục cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Tin tưởng anh”.
Tình yêu của Diệp Xuyên và Hắc Lục nhanh giống như thời gian nhanh chóng trôi đi, mùa nối tiếp mùa nhanh đến mức cậu không nhận ra hè đến rồi đi tự lúc nào, tình yêu của hai người tưởng là nhanh nhưng nó đã đủ, từ nhẹ nhàng, cảm thích cho đến tình yêu.
Cuối cùng, Diệp Xuyên cũng đã có được cái kết viên mãn của chính mình, cậu có được ngôi nhà mà mình mơ ước, có được những người thân, bạn bè yêu thương và trân trọng cậu. Và dưới mái nhà số 16 Doanh Thủy Loan, cậu có được một tình yêu chân chính thuộc về mình.