[Review] Tiểu Bạch Dương

Phàm ở đời, lời người xưa dạy chưa bao giờ sai: Ai yêu trước người đó nhất định chịu thiệt, ai yêu nhiều hơn người đó đã định trước là sẽ thua...

[Review] Tiểu Bạch Dương

TIỂU BẠCH DƯƠNG

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Thể loại: Hiện đại, quân đội, cường cường, 1×1, phúc hắc quỷ súc công x thiếu gia bất tài sau biến cường thụ, HE

Văn án:

Một tên công tử bột hết ăn rồi lại nằm bị gia đình tống vào quân đội. Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này Bạch thiếu gia vô phương cầu cứu. Khóc lóc thất thểu cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận của mình. Mỗi ngày ngoài rèn luyện khổ cực còn phải chịu đựng lòng tự trọng bị đả kích đã khổ sở lắm rồi. Vì sao còn lòi ra một tên Du sát tinh khắp nơi làm phiền cậu, còn canh me cái mông của cậu chứ. Cái loại sát tinh mặt người dạ thú đó, trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa, cậu nhất định sẽ không khuất phục đâu!

Đây là câu chuyện về một tên trói gà không chặt bị quân ngũ rèn giũa thành một anh hùng Tiểu Bạch Dương, hãy xem thiếu gia họ Bạch làm thế nào từng bước trở thành người lính đủ tư cách với cộng hòa nhân dân!

Câu chuyện có nhiệt huyết, có tình yêu, có khóc cũng có cười, cố gắng lột tả hết hình ảnh một người lính Trung Quốc chính trực, dũng mãnh, cương nghị, đạo đức cùng dung mạo đều xinh đẹp.

chibi-1-1

Chưa bao giờ truyện của Thủy Thiên Thừa làm mình thất vọng nổi, và bộ này với đủ combo “quân đội - cường cường - ngược tâm” càng khiến mình phát cuồng vì ẻm. Truyện được tác giả trau chuốt sâu sắc, đặc biệt là về mảng kiến thức trong quân đội. Trước đây mình cuồng thể loại quân nhân cực, nhưng hầu hết các bộ mình đọc thì đa phần truyện được viết ở bối cảnh lúc công hoặc thụ đã là “đàn anh” hoặc “quân nhân chuyên nghiệp rồi” như mấy bộ Trọng sinh chi huynh đệ tình thâm, Thượng ẩn, Kim bài đả thủ, Đặc chủng dong binh… Còn bộ này lại viết về những ngày đầu tiên của một tân binh, khi Bạch Tân Vũ vẫn còn là một “đống bùn nhão không trét nổi tường”, hoàn toàn không thể dậy sớm trước 5h, hay thậm chí không thể chạy nổi dù chỉ là 3km… Truyện cũng không theo hướng bàn tay vàng, mà Bạch Tân Vũ phải trải qua trăm ngàn đắng cay lên lên xuống xuống, có đến nửa năm vì thành tích quá tệ mà bị tống xuống ban bếp núc để đi chăn heo, nhưng cũng nhờ vậy mà kích thích bản thân, khiến cậu ngày một bức mình rèn luyện chăm chỉ để tiến bộ. Lấy bối cảnh từ một tân binh ngày đầu không biết gì, đến lúc trở thành một bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp của TQ, có thể thấy, Thủy Thiên Thừa đã cực dụng tâm vào bộ này đến như nào khi cố gắng đưa đến cho người đọc một góc nhìn sâu sắc hơn về đời sống khổ cực và đầy hy sinh của người lính.

59d8a8d6ef21ec506220dd39

Tiểu Bạch Dương thuộc loại chủ thụ. Kể về những ngày đầu khi Bạch Tân Vũ vừa bị gia đình tống vào quân đội để cải tạo bản thân. Tại đây, cậu gặp Du Phong Thành - một công tử thế gia xuất thân từ gia đình quân nhân, là một người vô cùng bản lĩnh và xuất sắc, luôn lấy việc phải vào được Báo Tuyết đại đội (một trong những đội quân đặc chủng chuyên nghiệp và giỏi nhất ở TQ, có thật ngoài đời luôn) là mục tiêu cả đời của mình.

Ban đầu, Du Phong Thành ngứa mắt Bạch Tân Vũ yếu đuối, không có phẩm chất quân nhân, nên thường hay bắt nạt, trêu chọc cậu. Dần dần, hoàn cảnh quân đội đưa đẩy, hai người trở thành bạn giường cố định của nhau, thường giúp nhau tuốt súng để đỡ nghẹn. Nhưng trớ trêu, cuối cùng, Bạch Tân Vũ nhận ra, cậu đã thật sự thích Du Phong Thành từ lúc nào không hay. Mà phàm ở đời, lời người xưa dạy chưa bao giờ sai: Ai yêu trước người đó nhất định chịu thiệt, ai yêu nhiều hơn người đó đã định trước là sẽ thua.

maxresdefault

Khác với Du Phong Thành, Bạch Tân Vũ sống 22 năm không hề có mục tiêu và lý tưởng. Nhưng từ ngày động tâm với Phong Thành, cậu đã quyết bám theo bước chân của hắn. Hắn muốn đi đến Báo Tuyết đại đội - nơi nguy hiểm bậc nhất khiến không ít người hy sinh hàng năm, cậu cũng bất chấp mạng sống, bất chấp hiểm nguy, liều mạng tập luyện cũng như tham gia sát hạch để được đi đến đó cùng Du Phong Thành. Quá trình đó, chỉ có đọc thì mọi người mới cảm nhận được, Bạch Tân Vũ đã phải trả giá nhiều như nào. Để rồi, mọi sự cố gắng của cậu gần như vỡ vụn khi một người đồng đội thân thiết đã nhắc nhở: *“Ánh mắt của cậu vẫn cứ mãi theo sau Du Phong Thành, nhưng cậu lại không biết đôi mắt Du Phong Thành luôn dõi theo ai ư?”. *

Đúng vậy, Bạch Tân Vũ là vì Du Phong Thành mà liều mạng để vào được Báo Tuyết đại đội, nhưng Du Phong Thành dốc sức để vào được đó, lại là vì người cậu ruột của mình: Hoắc Kiều - đội phó đại đội Báo Tuyết. Thật ra, công bằng mà nói, có lẽ Du Phong Thành không thật sự thích cậu của mình, chẳng qua chỉ vì từ bé hắn lớn lên trong vầng hào quang của người cậu, chứng kiến Hoắc Kiều anh dũng, vĩ đại như nào, khiến bản thân lầm tưởng giữa sự ngưỡng mộ, sự sùng bái cùng tình thân gia đình. Nhưng tiếc là, lúc Bạch Tân Vũ đau đớn thốt ra câu hỏi “cậu thích Hoắc Kiều à?” với Du Phong Thành, hắn không trả lời được. Im lặng không thừa nhận, nhưng cũng không phản đối. Sự im lặng này đã đủ bào mòn trái tim của Bạch Tân Vũ.

maxresdefault--1-

Nhưng đỉnh điểm là, trong một trận chiến ác liệt ở núi Côn Lôn, cả Bạch Tân Vũ lẫn Hoắc Kiều đều gặp nguy hiểm thập tử nhất sinh, đặc biệt là Bạch Tân Vũ còn vừa đỡ hộ Du Phong Thành một phát đạn ngay vai. Nhưng khi tình huống khẩn cấp cần đưa người xuống núi tuyết ngay lập tức để tìm bác sĩ, sự lựa chọn của Du Phong Thành lại là Hoắc Kiều…


*Trần Tĩnh đột nhiên rên rỉ: “Tân Vũ thế nào? Đội phó sắp không được rồi!”

Một câu nói làm Du Phong Thành như người mới tỉnh khỏi cơn mê, hắn nhìn về phía Hoắc Kiều, lại nhìn Bạch Tân Vũ, biểu cảm trên mặt là đau đớn khôn nguôi.

A Mạch đang quấn băng nói, “Đưa đội phó đi trước đi, tôi không giúp được anh ấy, nhanh!”

Du Phong Thành lau mặt, tình cảm trong mắt là vô tận đấu tranh, tựa như đang phải đưa ra quyết định gian nan nhất trên cõi đời này, hơn nữa cho dù hắn quyết định như thế nào, cuối cùng đều sẽ hối hận cùng thống khổ. Hắn siết nắm đấm nghe răng rắc, cuối cùng, hắn liếc Bạch Tân Vũ, dùng toàn bộ ý chí mà đứng dậy.

Bạch Tân Vũ không biết là đào đâu ra sức lực, một phen bấu chặt lấy cánh tay hắn, trong cổ họng trào ra thanh âm không tài nào phân biệt được, “Không….” Đừng, Du Phong Thành, sao cậu lại phải đi? Đừng, để tôi nhìn thấy cậu, nhìn một lần cuối thôi, nhỡ đâu sau này không được thấy nữa thì làm sao đây, trước khi tôi nhắm mắt, tôi vẫn chỉ muốn nhìn cậu mà.

Nước mắt Du Phong Thành đảo quanh trong hốc mắt, hắn cố nén nhói đau khủng khiếp trong tim, một ngón rồi lại một ngón gỡ tay Bạch Tân Vũ ra, ngón tay Bạch Tân Vũ ấm áp đến vậy, khiến cho hắn cảm thấy tựa như trong nháy mắt làn da hai người hoàn toàn tách ra, cả thể giới dường như cũng đều đóng thành băng. Hắn không dám quay đầu, cứ như vậy chạy về phía Hoắc Kiều, hắn nhấc Hoắc Kiều đặt lên lưng mình, cùng Trần Tĩnh và mấy người nữa chạy đến sơn khẩu.

Bạch Tân Vũ nghiêng đầu, dõi theo bóng lưng không quay lại đến một cái mà đã đi xa mất của Du Phong Thành, trong mắt rốt cục trào ra lệ nóng. Vì sao đến cuối cùng lại cho cậu một bóng lưng….Tim đau đớn, tựa như lấn át cả bả vai bị bắn xuyên, bông tuyết trắng ngần theo gió phiêu đãng, trong mắt cậu lại biến thành một tấm lụa trắng phủ lên dáng hình người đó.*

cropped-scorched_earth_desktop

Không phải một lần Du Phong Thành lựa chọn từ bỏ Bạch Tân Vũ để bước tiếp về phía Hoắc Kiều, đây đã là lần thứ hai. Nhưng cũng chính là lần đả kích tinh thần của Bạch Tân Vũ nặng nề nhất. Sau sự việc này, cùng với việc bả vai phải bị thương, không thể tiếp tục làm tay súng bắn tỉa được nữa, Bạch Tân Vũ cũng dứt khoát giải nghệ, rời quân đội về lại Bắc Kinh. Cũng xem như chính thức chấm dứt mối tình 2 năm giữa 2 người.

Bạch Tân Vũ rời đi rồi, Du Phong Thành mới muộn màng nhận ra, người hắn thật sự yêu chỉ có một mình Bạch Tân Vũ mà thôi. Nhưng lúc này cả cơ thể và tâm hồn của Tân Vũ đã chết lặng rồi…

Tầm ⅔ truyện, tác giả ngược điên đảo thụ của mình như vậy đó. ⅓ còn lại, thì thể theo cái kết mà ai cũng dễ dàng đoán được, đó là Du Phong Thành từ siêu cấp lạnh lùng soái ca biến trở thành trung khuyển, một lòng theo đuổi lại Bạch Tân Vũ. Xét công bằng mà nói, tác giả cũng xem như đã ngược tâm công ít nhiều trong quá trình theo đuổi lại này. Nhưng với một đứa tuyệt đối đội thụ lên đầu mà thờ như mình, thì mình cảm thấy Du Phong Thành không trả giá cho tình yêu này nhiều bằng Bạch Tân Vũ. Nhưng thôi, yêu đương là chuyện của hai người, người ngoài như mình đứng đó ý kiến cũng không để làm gì. Chỉ biết là, khúc sau, tác giả đã để cho Du Phong Thành thật sự hối hận, thật lòng cố gắng bước vào trái tim của Bạch Tân Vũ một lần nữa. Quá trình này dĩ nhiên là có ngược công, nhưng cũng không ngược thụ ít đâu. Còn nhớ câu hỏi kinh điển mà rất nhiều cô gái luôn muốn hỏi bạn trai mình rằng: “Nếu em và má anh cùng rớt xuống sông, anh sẽ cứu ai không?”. Mình thấy câu hỏi đó ấu trĩ lắm, nhưng thật ra trong tình huống của Bạch Tân Vũ, mình lại thấy đồng cảm. Bởi, những tưởng chuyện lựa chọn ai ở núi Côn Lôn đã là một vết dao sâu hoắm không lúc nào nguôi của Bạch Tân Vũ rồi. Nhưng có lẽ Thủy Thiên Thừa cảm thấy mẹ ghẻ càng làm càng thấy nghiện, nên lại một lần nữa lại bắt Du Phong Thành lựa chọn “Hoắc Kiều hay Bạch Tân Vũ” ở một trận chiến ác liệt không kém ở châu Phi. Và lần này, mọi người đoán xem kết quả như nào? Spoil một tí nhé ;)


*Du Phong Thành cõng Nghiêm Cường lên, rất nhanh chạy về phía lối ra.

Nghiêm Cường nói: “Tiểu đội trưởng cùng Bạch Tân Vũ ở khu Tây.”

Sắc mặt Du Phong Thành tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tựa như một con thú hoang bị dồn đến đường cùng, hắn trầm giọng nói: “Tôi biết.”

“Phong Thành, cậu không có thời gian chạy qua chạy lại giữa hai khu đâu, để tôi đi tìm bọn họ, cậu đi về phía Đông báo cho đội trưởng.”

Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Anh đi thế nào! Bò đi hả!” Trên mặt trên người hắn hết thảy đều là mồ hôi, trái tim điên cuồng co rút, qua được mấy phút rồi? Một phút sao? Bạch Tân Vũ anh đang ở đâu? Những người khác đang ở chỗ nào!

Nghiêm Cường kêu lên: “Du Phong Thành, cậu chớ lo cho tôi! Lập tức đi báo tin cho đội trưởng!”

Du Phong Thành giả ngơ, trong tâm hắn đã sắp phát điên, hắn gân giọng gào lớn: “Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ!” Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ không phải đang ở khu Tây hay sao? Mọi người đến tột cùng là đang ở nơi nào? Bom sắp nổ rồi, Tân Vũ, mọi người ở chỗ nào!

Nghiêm Cường hung hăng ghìm chặt cổ hắn, vặn hắn ngã xuống đất, Du Phong Thành theo bản năng thả ra khiến hắn văng ra ngoài. Nghiêm Cường lăn ở dưới đất, máu tươi nhuộm đỏ gạch cẩm thạch màu nhũ bạch, ngó qua mà giật mình, hắn nhịn đau kêu lên: “Du Phong Thành con mẹ nó cậu nghe kỹ đây, cậu không biết đám Bạch Tân Vũ đang ở chỗ nào, nhưng cậu biết đội trưởng đang ở chỗ nào, ngay bây giờ cậu lập tức đến khu Đông báo đội trưởng rời khỏi nơi này!”

“Bạch Tân Vũ thì sao?” Du Phong Thành trừng đôi mắt đỏ như máu mà gào lên.

“Không có thời gian đâu!” Nghiêm Cường lớn tiếng quát: “Tôi đi tìm Bạch Tân Vũ, tìm không được tôi sẽ chết chung với bọn họ!”

Vành mắt Du Phong Thành đỏ lên, hắn run rẩy lui về sau hai bước, dùng thanh âm nhỏ đến độ hầu như không nghe ra được mà nói: “Tại sao….tại sao lại bắt tôi chọn….” Lúc này đây hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị dao xắt, nội tạng tựa như bị một bàn tay vô hình siết lấy, rốt cuộc hắn minh bạch ruột gan đứt từng khúc là tư vị gì.

Rốt cuộc vẫn là dùng thời gian còn lại đi tìm Bạch Tân Vũ rất có thể đang ở khu Tây, hay là bỏ mặc Nghiêm Cường lết còn không lết nổi, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến khu Đông báo Hoắc Kiều rút lui? Hắn chỉ còn lại không đến 9 phút nữa thôi, hắn chỉ có thể chọn một trong hai….

Tại sao, tại sao lại bắt hắn chọn? Vì sao cứ nhất quyết bắt hắn chọn lựa giữa những người hắn quan tâm nhất? Hắn bỏ rơi Bạch Tân Vũ một lần, một lần đó đã khiến hắn bắt đầu thống khổ, hổ thẹn từ cái ngày trên núi Côn Lôn đó đến tận bây giờ, hắn đã thề đời này sẽ không còn lần thứ hai nữa, nhưng tại sao hiện tại lại dồn hắn đến đường cùng như vậy?!*


Túm lại là truyện của Thủy Thiên Thừa thì có thể bảo đảm về chất lượng rồi đó. Edit cũng cực mượt. Nội dung truyện đủ khiến cho bất kỳ người đọc nào cũng sẽ phải rung động vì tinh thần anh dũng, hy sinh của những người lính; đồng thời, mình tin là cũng ít ai đọc truyện này mà có thể kiềm được nước mắt. Không chỉ vì nhân vật chính, mà còn vì những nhân vật phụ khác. Ngoài ra, nhắc vui cho mọi người nữa là: Thủy Thiên Thừa chưa bao giờ cho con dân của mình ăn chay đâu ;)

30714371_2088612321415770_7344287028395114496_n

12 nu than | de ba