[Review] Em Yêu Anh Nhưng Em Đã Già Rồi

Tôi của 27 năm sau và tôi của 27 năm trước cũng vẫn yêu anh, chỉ là, tôi của 27 năm sau đã không còn dũng khí của tôi 27 năm trước. Cuộc sống và thời gian đã nghiền nát tất cả.

[Review] Em Yêu Anh Nhưng Em Đã Già Rồi

EM YÊU ANH NHƯNG EM ĐÃ GIÀ RỒI

Tác giả: Hồng Thế Vô Vũ

Thể loại: đam mỹ, đô thị tình duyên, OE.


Văn án:

Tôi đã từng yêu anh thế nào, bây giờ vẫn yêu anh như vậy. Tôi và anh quen biết nhau 30 năm, yêu nhau 27 năm, thời gian cũng không làm cho tình yêu chúng tôi giảm bớt phần nào.

Tôi của 27 năm sau và tôi của 27 năm trước cũng vẫn yêu anh, chỉ là, tôi của 27 năm sau đã không còn dũng khí của tôi 27 năm trước. Cuộc sống và thời gian đã nghiền nát tất cả.

Khi đó tôi có thể vì anh mà cắt đứt quan hệ với gia đình, bỏ học phát tờ rơi nuôi sống bản thân, lạnh nhạt đối mặt với dư luận xã hội thờ ơ không ai quản.

Nhưng tôi vẫn còn một người chị lạnh lùng châm biếm mình, vừa sắp mất việc, lại còn bị viêm khớp và đau bao tử mỗi ngày một nặng.

Em yêu anh, nhưng em đã già rồi…

51270196_948615062002152_4949886088505196544_n

Các bạn có sợ tuổi già không?

Sợ chứ nhỉ, thỉnh thoảng mình cũng hay nghĩ về thời gian tuổi già sau này của mình. Ở tuổi xế chiều, chúng ta đã thôi hy vọng, thôi lo nghĩ cho những việc trước mắt nữa. Ta thường suy nghĩ đến những việc bản thân đã làm trong quá khứ, có chuyện vui khiến ta ngẫu hứng cả ngày nhưng có những chuyện khiến bản thân hối hận không thôi. Và có bao giờ bạn nghĩ, sau những cái kết đẹp trong truyện đam mỹ, khi ở tuổi xế chiều liệu những con người đó có hối hận về tuổi trẻ của mình không?

Em yêu anh nhưng em đã già rồi như một bức tranh lột tả chân thực nhất, những gì mà ta sợ hãi khi tuổi già. Nhân vật “tôi” và “anh” yêu nhau 27 năm, 27 năm mặn nồng bên nhau, tưởng chừng như có thể an yên tuổi già, nhưng những ngày tháng đó đã bị lấy đi bởi cuộc sống khắc nghiệt này, “tôi” dường như đã bị những định kiến đó đánh bại, “tôi” lo sợ, “tôi” hối hận vì những sự xốc nổi của tuổi trẻ, “tôi” nghĩ đến gia đình mình và gia đình người kia. Giữa “tôi” với “anh” bắt đầu có một khoảng cách vô hình mang tên “Nếu”…

Nếu như ngày đó mình, nếu như anh ấy không,… nhân vật “tôi” đã mất đi hết dũng khí tuổi trẻ ban đầu, thời gian chính là một tên cướp vô hình, cướp hết đi nhiệt huyết tuổi trẻ, cướp hết đi những hy vọng thay vào đó là bệnh tật và sự hối hận không nguôi. Nhân vật “tôi” của 27 năm trước mất tất cả, nhưng vẫn yêu anh, vẫn còn có tuổi trẻ để níu kéo. “Tôi” của 27 năm sau vẫn yêu anh tha thiết nhưng đã không dũng khí đối mặt như ban đầu nữa rồi…

Rất cảm ơn Fear đã chuyển ngữ bộ này, Điểm thứ nhất ở bộ này mình thích là các nhân vật đều không có tên gọi cụ thể, như nhà edit đã giải thích thì “Tác giả muốn câu chuyện của mình được khái quát hóa, hiện thực hóa chứ không phải là một câu chuyện có đầy đủ tên của các nhân vật để cụ thể hóa mọi chuyện.”

Tôi có thể là bất kì ai trong chúng ta. Các nhân vật xung quanh là những người bạn, những người thân, những người ta tiếp xúc hằng ngày.

Điểm thứ hai mình thích ở truyện là tính hiện thực của nó, nó như lột tả rằng một chuyện tình sẽ không thể nào đẹp mà không có sóng gió, khác nhau ở chỗ là chúng ta có thể đối mặt và vượt qua nó thôi. Nhân vật “tôi” trong truyện nên hiểu rằng khi nắm tay người kia cùng bước trên con đường thì sẽ không bao giờ có đường lui, chỉ có vĩnh viễn đi tiếp không ngoái đầu lại.

“Tôi” không chọn sai con đường nhưng ở gần cuối con đường tuổi già đã đánh bại cậu…

Có người nói rằng sợ đọc truyện hiện thực hướng vì nó quá chân thực, quá đau khổ. Nhưng với những gì mình cảm nhận, chúng ta hãy cứ mạnh dạn đối mặt với nó, vì chỉ có đối mặt thì chúng ta mới vượt qua nó được <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

12 nu than | de ba