[Review] Mười Năm Yêu Thầm

Khi Mạnh Tiểu Bắc nhận ra mình thích một người, thì cậu đã thích từ rất lâu rồi. Nơi nào có người ấy, nơi đó là quê hương.

[Review] Mười Năm Yêu Thầm

🍀 MƯỜI NĂM 🍀

Tên gốc: Cha nuôi – Kiền Đa (干爹)

Tên trên Tấn Giang: Mười năm yêu thầm (十年暗恋)

Tác giả: Hương Tiểu Mạch (香小陌) |

Thể loại: Hiện đại, cường cường, quân nhân, hỗ công, ngụy phụ tử, tình hữu độc chung, hiện thực hướng, HE.

Giới thiệu:

Khi Mạnh Tiểu Bắc nhận ra mình thích một người, thì cậu đã thích từ rất lâu rồi. Nơi nào có người ấy, nơi đó là quê hương.

muoi-nam-cover

Bộ truyện này hoàn toàn là gu của chang, rất thích, phải nói là cực kỳ cực kỳ hạnh phúc khi đọc được một câu chuyện rất “tình” như thế này; nhưng gu của chang đó giờ vẫn dị, chắc chắn sẽ có nhiều bạn không hợp, vì vậy chang nói rõ trước 3 điều có-thể-là-lôi với nhiều bạn ở đây để mọi người biết, nếu không hợp thì lướt qua luôn cho khỏi buông lời cay đắng với một tác phẩm mà chang yêu quý tới thế ha :))

  1. Đây là truyện HỖ CÔNG
  2. Cặp đôi chính của truyện là cha nuôi và con nuôi
  3. Cho tới khi kết truyện, họ vẫn xưng hô với nhau là “cha - con”, “cha - bây”....

Rồi, giờ thì đi vào phần nội dung nhen <3

Tóm tắt sơ lược thì truyện được viết trong bối cảnh tầm những năm 70 của Trung Quốc, khi đó Mạnh Tiểu Bắc vừa mới ra đời. Mạch truyện diễn biến lại cả cuộc đời từ lúc vừa lọt lòng của Mạnh Tiểu Bắc, quá trình tuổi thơ dữ dội của cậu, rồi khi cậu lớn lên, đi học cấp 1, cấp 2, cấp 3, Đại học và tới khi cậu đã ở bên người ấy của mình rất nhiều năm về sau....

Mạnh Tiểu Bắc - Mạnh Tiểu Kinh là một cặp song sinh của gia đình nhà họ Mạnh. Thuở nhỏ nhà nghèo, bố mẹ khó lòng chu toàn cho cả hai, vì vậy Tiểu Bắc ít nhiều phải chịu thiệt thòi hơn so với đứa em Tiểu Kinh. Cũng chính từ điểm này đã khiến về sau cậu có xu hướng hơi xa cách người nhà, ngược lại quyến luyến khó rời với người đã giúp thay đổi cả cuộc đời của cậu sang một trang giấy mới là Thiếu Đường.

932b68b2gw1e9mw5zy7uxj20bq0go75k

Mạnh Tiểu Bắc và Hạ Thiếu Đường là thanh mai trúc mã, có mối quan hệ vô cùng đặc biệt với nhau.

Khi Tiểu Bắc vừa lọt lòng, người đầu tiên bế cậu trên tay là Thiếu Đường…

Khi cậu bốn năm tuổi, nửa đêm học trò xấu, buồn tiểu mà không chịu vào nhà vệ sinh, ra mở sổ đứng tè thẳng xuống dưới lầu, trùng hợp tè hết lên người đang lén lút leo lên nhà cậu để trộm rượu là Thiếu Đường…

🍀🍀🍀

Đêm đó Mạnh Tiểu Bắc chui từ trong chăn ra, người quấn áo bông, mặc quần len, bụng ăn no thoải mái vô cùng, bàng quang căng cứng nước tiểu, sắp không nhịn nổi rồi, lại học trò xấu, không tìm bồn tiểu, ma xui quỷ khiến thế nào, hoặc cũng có thể do nóng quá, đứng lên giường đến bên cửa sổ, từ cửa sổ lầu ba kéo quần tè xuống.

Trùng hợp làm sao, cũng đúng đêm đó, có người mò tới dưới lầu nhà cậu.

Ông trời se duyên, có một số người đời này đã định sẵn chắc chắn sẽ phải quen nhau.

Nếu như đêm hôm đó Mạnh Tiểu Bắc không đến cửa sổ đi tè.

Mạnh Tiểu Bắc ngủ mê mệt, đôi mắt hí khép hờ, bụng áp vào cửa sổ, móc chim nhỏ ra khỏi quần len.

Xì xì….

Đù mẹ.

Đù mẹ nhà nó!

Hạ Thiếu Đường bị một luồng nước tiểu tè lên quân trang trước ngực, tay không bám vững, suýt nữa ngã ra đằng sau lộn xuống, may mà anh giàu kinh nghiệm leo trèo, nên vẫn bám được vào giữa lầu hai và lầu ba.

Mạnh Tiểu Bắc tè xong, còn vẩy vẩy chim vài cái, thành thạo vẩy hết nước, chỉ thiếu điều hát vài câu dân ca nữa là đủ bộ. Sau đó cậu nhét chim lại vào quần len, ngửa ra sau nằm vật lại ổ chăn, mơ mơ màng màng. Nửa đêm nửa hôm Mạnh Tiểu Bắc nhịn tiểu, bàng quang căng cứng, tè rất nhiều, bao nhiêu nước tiểu một mình Hạ Thiếu Đường hứng trọn. Bên trong quân trang mùa đông là quần áo len, đều bị nước tiểu thấm vào hết, lạnh buốt…

🍀🍀🍀

Khi cậu bất mãn gia đình, bỏ nhà ra đi, suýt nữa thì bị sói vồ, người tìm thấy cậu và cứu cậu cũng là Thiếu Đường…

Khi cậu lớn hơn một chút, mỗi niềm vui nỗi buồn, rất nhiều bữa ăn giấc ngủ, đều có sự hiện diện của Thiếu Đường ở bên cạnh…

🍀🍀🍀

Hạ Thiếu Đường ngồi xổm xuống, trán cụng trán Tiểu Bắc, khe khẽ nói chuyện. Hai người lấy gậy nhỏ vẽ vẽ viết viết trên đất, thủ thỉ tâm tình, tựa như đã quen biết từ rất lâu rồi. Sau một đêm chung ổ chăn, ngủ trên giường lò đơn sơ, đái dầm một trận, vậy mà lại ngủ ra tình cảm.

🍀🍀🍀

Anh là bạn, cũng là thầy, là người quan trọng nhất mà cả tuổi thơ của Tiểu Bắc đều dựa dẫm, ỉ vào.

Lớn lên một chút nữa, Tiểu Bắc rời quê nhà, một mình lên Bắc Kinh, người đi cùng cậu cũng là Thiếu Đường.

Thế nhưng lúc này, mối quan hệ của họ đã từ bạn bè thân thiết trở thành “cha nuôi - con nuôi”. Cũng chính mối quan hệ đặc biệt này đã khiến sợi dây định mệnh của họ buộc chặt vào nhau, cả đời dây dưa, càng đi lại càng siết chặt đối phương lại gần, mãi mãi cũng không thể tách rời…

🍀🍀🍀

Thật ra đó giờ chang đọc truyện, thường ít khi thích đặc biệt nhân vật nào, mà chỉ thích cả couple đó vì “họ ở bên nhau dễ thương quá”, “thích chuyện tình của đôi này quá”... Nhưng với Mười Năm, chang thật sự thích Hạ Thiếu Đường, thích Mạnh Tiểu Bắc, cảm giác tác giả đã xây dựng được những hình mẫu nhân vật quá đỗi tuyệt vời. (Thật ra khúc cuối truyện, tác giả có bảo đây là câu chuyện có thật, chị ấy chỉ viết lại dựa trên câu chuyện của Mạnh Tiểu Bắc và Hạ Thiếu Đường thật sự. Nhưng não mình có hạn, đọc khúc này vẫn thấy hơi mông lung, không rõ là chị thay mặt họ vẽ lại nên câu chuyện này, hay hai người ấy chỉ là một sản phẩm trong trí tưởng tượng của chị, thành ra không dám chắc được, ai đã đọc qua rồi giải thích lại cho mình hiểu với nhen :>)

Điểm sơ một đoạn trích ngắn để mọi người hình dung được tính cách cứng cỏi, mạnh mẽ, khí phách của Hạ Thiếu Đường ha.

🍀🍀🍀

Mạnh Tiểu Bắc: “Phía trước không ra được!”

Thiếu Đường: “Ra được!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Làm gì có đường ra!”

Thiếu Đường: “Ông đây đi đến đâu thì thành đường dưới chân tới đó! Mày đi theo ông!”

🍀🍀🍀

Nhân vật Tiểu Bắc cũng hay không kém, là kiểu mẫu ‘bad boy’ mà chắc chắn thuở học đường, bảo đảm bất kỳ bạn gái nào cũng dễ đổ cái rầm trước cậu. Cực kỳ galant, phóng khoáng, có năng khiếu vẽ nổi trội, mắt híp hay cười, cười rộ lên mặt hơi gian, rất giỏi thể dục… Và quan trọng là, cậu kiên định hết mình trong tình cảm, là mẫu đàn ông mà một khi đã quyết, ba đầu sáu trâu cũng không thể kéo cậu ta lại.

🍀🍀🍀

Chảy rần rật trong cơ thể Mạnh Tiểu Bắc là dòng máu kiên cường mạnh mẽ, tính tình cậu bướng bỉnh ngang tàng, vì việc mình thích, vì tương lai, để có thể tiến thật nhanh về phía trước, cậu có thể chịu đựng trăm cay nghìn khổ.

Rồi cũng như vậy, vào một ngày nào đó trong tương lai, cậu cũng có thể vì người mình thích, vì cuộc tình này mà lên núi đao xuống biển lửa, thịt nát xương tan cũng chẳng từ nan. Con người cậu tràn đầy can đảm và ác liệt như thế đấy, từ nhỏ cậu đã là thằng nhóc chẳng sợ trời sợ đất, đã có gan làm thì có gan chịu.

🍀🍀🍀

Thật ra thì khi đọc xong, chang đã lập tức gào thét với mấy con lợn còn lại, rằng nhất định phải review bộ này. Thế nhưng khi bắt tay vào viết rồi thì thật sự không biết phải viết như thế nào nữa. Lời muốn nói rất nhiều, nhưng ghép lại thì thật khó. Vậy nên bạn nào đọc bài rv này của chang có lẽ sẽ thấy lủng củng lắm, thông cảm nhé=))

c0bd8e54gw1f53yabkb6rj21w02iob29

Dưới đây là một đoạn Q-A mà chang tự tưởng tượng ra, bởi vì chang kể lại không bằng mượn lời của người trong cuộc. Chang nghĩ ai đã đọc truyện rồi sẽ thấy dễ hiểu hơn, người chưa đọc thì hơi lăn tăn tí, các bạn chịu khó vậy :v

🍀🍀🍀

🐤Q: (Người thân trong gia đình Mạnh Tiểu Bắc): Tại sao con lại có thể yêu Thiếu Đường? Cậu ta hơn con những 14 tuổi lận đấy?

🐤A: (Mạnh Tiểu Bắc) Tại sao ư? Vậy thì để con kể lại cho mọi người vậy.

Từ lúc con sinh ra, cái gì con cũng thua kém Mạnh Tiểu Kinh, nó đẹp hơn, được cha mẹ yêu thương hơn, mọi người cũng đều thích nó hơn. Trong mắt hàng xóm, nó là đứa con ngoan ngoãn, đẹp trai giống cha nhất. Mà con, con chỉ là một thằng nhóc xấu xí. Cha mẹ thương con, nhưng khó lòng chu toàn cho cả hai, người là cha mẹ của con, nhưng cũng là cha mẹ của Tiểu Kinh.

Nhưng, với Thiếu Đường, con là độc nhất vô nhị, con là Bắc Bắc của chú ấy, là con nuôi của chỉ một mình chú ấy. Thiếu Đường có thể giành cả ngày đi chơi với con mà không chê con phiền, Thiếu Đường không phải là người thân máu mủ ruột thịt với con, nhưng có thể chăm cho con từng bữa ăn giấc ngủ, dành cho con những thứ tốt đẹp nhất, thậm chí… không màng hy sinh tính mạng cũng chỉ muốn bảo vệ con an toàn.

🍀🍀🍀

Ngày hôm đó, trên bờ sông đã diễn ra cảnh tượng buồn cười thế đấy, giữa dòng nước Thiếu Đường vật lộn chống lại cơn lũ trào, trên bờ một hàng người kéo anh. Người phía sau kéo người phía trước, người đầu hàng là Tiểu Bân đang đạp vách chắn, đằng sau rồng rắn thành hàng dài.

Mạnh Tiểu Bắc với cha ở phía sau, sống chết ôm lấy lưng Tiểu Bân, sợ Tiểu Bân cũng bị cuốn trôi bởi dòng nước.

Ngón tay Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt tới nỗi đỏ rực lên, mặt đỏ bừng bừng, thét lên: “Thiếu Đường! Mau bò lên!!!”

Cả khuôn mặt Mạnh Kiến Dân đầy bùn đất, lo lắng đến nóng ruột tức giận: “Sao cái cậu Thiếu Đường này liều sống liều chết, ngang tàng gàn dở thế không biết, người quan trọng hay vật quan trọng, cậu ta ngốc tới nỗi không biết tính à?”

Tiểu Bân nói: “Trong thùng là sữa bột với bột mạch nha, là đồ dinh dưỡng trong thành phố cấp cho chúng tôi!”

Mạnh Kiến Dân bảo: “Cậu ta ăn ít đi một hộp thì có làm sao đâu, nhưng người mà bị lũ cuốn rồi thì còn cái gì?!”

Tiểu Bân thét: “Tôi cũng gàn anh ta rồi, nhưng anh ta dữ dằn cứng rắn tới thế, ngang y con lừa! Anh ta nói phải lấy bằng được sữa bột với bột mạch nha để đưa cho Mạnh Tiểu Bắc nhà bác!!! Đù mẹ anh ta, đúng là thằng điên!!!”

🍀🍀🍀

Những năm tháng đói nghèo ấy, một hộp sữa bột đúng là quý như vàng, nhưng liệu nó có quý hơn cả tính mạng của một người không? Vậy mà Thiếu Đường bất chấp cơn lũ nguy hiểm, vẫn bạo gan muốn lội xuống đó lấy về thùng sữa cho con. Mọi người bảo, con có thể không cảm động không?

Lại nhớ có lần, nông dân nổi loạn, cầm dao chém tứ phía, nếu không có Thiếu Đường khi ấy đỡ một dao cho con, ai biết rằng giờ này Mạnh Tiểu Bắc của cả nhà có còn sống mà ngồi đây hay không?

🍀🍀🍀

Thiếu Đường đăm đăm nhìn vào mắt Tiểu Bắc, nói giọng khàn khàn: “Nếu có người thật sự dám ‘động’ vào bây, ông đây chắc chắn sẽ ‘động’ tới nó. Đừng ép cha nuôi, đừng để sau này có ngày cha nuôi lấy dao chém người, bây hiểu chưa?”

🐤Q: (Người thân trong gia đình Thiếu Đường): Thiếu Đường, Tiểu Bắc là con nuôi của con, tại sao con lại nảy sinh tình cảm với nó?

🐤A: Tụi con đã ở bên nhau mười lăm năm, ban đầu có thể là cảm thấy thằng nhóc này vừa đáng thương, lại vừa thú vị, vì vậy mà không nhịn được muốn gần gũi nó hơn một chút, bù đắp lại những thiếu sót trong cuộc sống của nó. Nhưng rồi không rõ từ khi nào, Tiểu Bắc đã trở thành một phần hơi thở của con.

Con đã quen có nó bên cạnh, con quen với việc phải dõi theo bóng lưng nó, trông ngóng nó bình an, mạnh khỏe trưởng thành. Có những thứ áp lực trong cuộc sống, trong gia đình, con không thể giãi bày với một ai. Vậy mà người đầu tiên con kể về… sự ra đi của mẹ, về lý do con đổi thành cái họ Hạ này, lại là Tiểu Bắc. Tiểu Bắc khiến con có thể mở lòng, Tiểu Bắc không chỉ là con nuôi của con - người đã khiến con trưởng thành, khiến con dốc sạch mọi vốn liếng, thời gian, công sức, tình cảm ra để vun đắp; mà còn là tri kỷ, là bạn đời, là người mà con phụ thuộc vào.

Không có Tiểu Bắc, chưa chắc con đã đi đúng đường như bây giờ.

Không có Tiểu Bắc, chưa chắc con đã là Hạ Thiếu Đường mà mọi người đang nhìn thấy hiện tại.

🍀🍀🍀

Loại cảm xúc này rất kỳ quái, giống như hai người mỗi người mang bên mình một đứa con. Mạnh Tiểu Bắc là con của Thiếu Đường, còn Mạnh Tiểu Kinh mới là con của Mạnh Kiến Dân. Mạnh Kiến Dân càng thiên vị Tiểu Kinh, Thiếu Đường càng không thể dằn lòng mà thương xót Tiểu Bắc, muốn Mạnh Tiểu Bắc bị bỏ rơi được sung sướng hạnh phúc, không muốn để tương lai Tiểu Bắc vì bất cứ lý do trời ơi đất hỡi nào mà chịu thiệt chịu khổ trong gia đình. Ngay đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải thứ tình cảm sâu đậm, quyến luyến đang càng ngày càng điên cuồng da diết này. Anh thích thằng nhỏ này tới thế, anh không thể chịu được cảnh Mạnh Tiểu Bắc ở nhà hay trường học chịu bất cứ tủi thân uất ức nào, dù chỉ là một xíu.

🍀🍀🍀

Có một số chuyện không tiến ắt phải lùi. Tiến về phía trước một bước, gian nan cùng cực, anh cũng không biết phải đi tiếp thế nào. Nhưng lùi về phía sau một bước, anh cũng không muốn lùi. Cho đi càng nhiều, càng không nỡ buông tay, càng không cam lòng. Mạnh Tiểu Bắc chính là tâm ma của anh.

🍀🍀🍀

🐤Q: Làm sao hai đứa biết mình thật sự yêu nhau, liệu có khi nào đó là do hai đứa bây ngộ nhận? Tiểu Bắc còn quá nhỏ, nó chỉ vừa hai mươi tuổi, biết cái gì là tình ái cả đời?

🐤A:

Những gợn sóng trong lòng cậu bắt đầu cuộn trào, lòng bàn tay mướt mồ hôi, sự chua xót ngọt bùi ấm áp bất ngờ tràn vào trong tim.

Chòm sao Sư Tử x Chòm sao Nhân Mã, cậu với người ấy chính là cặp đôi hoàn hảo.

🍀🍀🍀

Từ tận tâm can, cậu thích một người đàn ông. Bất luận là đúng hay không đúng, nên hay không nên, thì vẫn cứ vô cùng vô cùng thích.

Thế nhưng, khi đó cậu vẫn chưa học được cách giãi bày, không biết thổ lộ. Cậu còn chưa kịp trưởng thành, chưa đủ năng lực, đủ can đảm chủ động tấn công, hẵng còn chưa dốc sức mà theo đuổi, chưa lấy hết dũng khí để bộc bạch tình cảm đơn thuần mãnh liệt của mình thì Thiếu Đường đã đi, cứ thế đi biền biệt bốn năm không về. Bốn năm này khiến Mạnh Tiểu Bắc từ từ ngộ ra, âm thầm thích anh, lặng lẽ chờ đợi. Tâm trí cậu đã vượt xa khỏi bước chân, thế nhưng người vẫn còn đứng nguyên một chỗ, chờ Đường Đường của cậu.

🍀🍀🍀

(Mạnh Tiểu Bắc): Tuổi dậy thì dễ nổi loạn, tâm tình cũng khó mà kiên định. Thế nhưng con đã dùng bốn năm cách xa Thiếu Đường để nhìn nhận lại tình cảm của mình, vừa chờ anh, vừa không ngừng thúc mình tiến về phía trước, cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.

Thiếu Đường là cha nuôi của con, cũng là thần tượng của con, là hình mẫu mà con vừa muốn theo đuổi, vừa muốn mình có thể sóng vai đứng cạnh anh.

Hồi cấp 3, con phải rời Bắc Kinh, quay về Tây An học tập. 2 năm đó con đã vất vả như nào, ban ngày đi học ban đêm thức vẽ truyện tranh, cố gắng như thế cũng chỉ để có thể sớm ngày quay trở lại Bắc Kinh với Thiếu Đường. Lúc đó ai cũng khuyên con nên thi Đại học ở Tây An, vừa dễ dàng, vừa an nhàn tấm thân; nhưng quyết định của con là gì hẳn mọi người cũng đã rõ...

Con đã phải rời xa Thiếu Đường tổng cộng sáu năm, sáu năm có thể không dài, nhưng sáu năm cũng đã đủ để con biết, người con thích là Thiếu Đường, người con muốn ở cạnh mãi mãi cũng chỉ có mình Thiếu Đường.

(Hạ Thiếu Đường): Mọi người nói xem, con năm nay đã ngoài ba mươi, ngần ấy năm, bên cạnh con cũng chỉ có Tiểu Bắc. Cuộc sống của con ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, Tiểu Bắc.

Nói ra cũng buồn cười, có thể xem là dùng máu đổi máu nhỉ. Lúc Tiểu Bắc năm sáu tuổi, con bị chém một dao vào vai khi cố gắng bảo vệ thằng nhóc này. Đến khi Tiểu Bắc mười tám tuổi, nó lại dùng chính đôi bàn tay quý giá của một họa sĩ tương lai để cản dao giúp con.

🍀🍀🍀

Mạnh Tiểu Bắc gào lên một tiếng: “Thiếu Đường!… A!!!”

Cùng lúc ấy Thiếu Đường xoay người, bàng hoàng hết hồn.

Mạnh Tiểu Bắc gầm lên nhào đến, đẩy mạnh cánh tay đối phương, điên cuồng đoạt lấy con dao, ngón tay cứa toác trên lưỡi dao.

Trong khoảnh khắc Thiếu Đường quay lại, loáng thấy ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao đang đâm đến eo mình, anh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức né được vết đâm trí mạng. Lưỡi dao rất dài, đầu dao nhọn hoắt, nếu bị đâm trúng nhất định sẽ xuyên thấu nội tạng. Lưỡi dao bị Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt lệch khỏi mục tiêu, chọc thủng áo sơ mi Thiếu Đường, sượt qua làn da bên hông anh. Lúc máu chảy ra, đôi mắt Thiếu Đường như bị nhuốm một màu đỏ rực, chỉ còn nhìn thấy máu tươi trên hai tay bảo bối của mình.

🍀🍀🍀

Thiếu Đường nhìn thẳng về đằng trước, dường như nhìn xuyên về tương lai mười năm, tám năm sau: “Mấy năm nay ông đây chạy đôn chạy đáo, tính chuyện đổi việc, vào công ty, mua phòng, đều là vì ai?… Bây đừng để ông đây nuôi bây lớn tới chừng này, đã sắp tới thời khắc gặt hái thu quả, chỉ vì bây làm trò rồ dại mà khiến tất cả như công dã tràng, hết thảy đổ xuống sông xuống biển được không?”

Mạnh Tiểu Bắc hỏi ngược lại: “Con theo đuổi cha nhiều năm như vậy, sống chết cũng cố thi đến Bắc Kinh, vì ai?”

Thiếu Đường: “Nếu tay bây hỏng rồi, ông đây còn cần chạy đôn chạy đáo như vậy làm gì!”

Tiểu Bắc: “Nếu cha gặp chuyện, hai tay con lành lặn thì để làm chó gì?”

🍀🍀🍀

Nói thì dễ, làm mới khó. Tận mắt nhìn thấy một kẻ điên hung hăng cầm dao đâm vào người yêu của mình, mấy ai dám dũng cảm xông ra dùng tay đỡ lấy một dao đó? Vậy mà Tiểu Bắc lại dám, chỉ vì… chỉ vì… nó không muốn con bị thương. Mọi người nói xem, như vậy thì không gọi là yêu, thế nào mới gọi là yêu?

🍀🍀🍀

c0bd8e54gw1f53yafglqfj21w02io7wh

Spoil vậy thôi, spoil nữa sợ mọi người không còn gì để đọc mất :))

Tóm gọn lại với chang, đây mà một bộ thật sự thật sự thật sự rất đáng đọc! Đừng vì cái tag hỗ công mà khiến bạn bỏ qua nó, bởi vì phải khi đọc truyện rồi bạn mới thấy rõ, Tiểu Bắc và Thiếu Đường đều quá yêu nhau, mà một khi đã yêu đến vậy, việc ai trên ai dưới cũng chỉ là khoái cảm trên giường khi đó, xuống giường rồi thì Thiếu Đường vẫn là “ông xã” của cậu, việc này không có một chút nào làm Thiếu Đường mất đi bản lĩnh đàn ông hay trở nên mất hình tượng gì cả.

Ban đầu chang nghĩ rằng bộ này phải đến 9.5/10, bị trừ đi mất 0.5 chẳng qua là vì truyện thiếu đi một chút cao trào, cảm giác cuộc đời của hai người thuận lợi quá.

À nhắc đến chỗ này cũng phải nói một chút, thứ chang thích nhất trong tình yêu đó là việc nếu cả hai đều đã biết mình yêu đối phương, đối phương yêu mình, vậy thì việc cần làm là phải kiên định nắm lấy tay nhau cùng đi tới. Cá nhân chang cực ghét việc “anh sẽ buông tay em ra, chúc em tìm được người mới, vì như vậy mới tốt cho em”. Bạn biết thế nào là tốt cho đối phương? Bạn làm chủ được cuộc đời người ta chắc? Không! Đối với chang, yêu là phải đi cùng nhau, có khó khăn thì cùng vượt qua, chứ không phải “giả tạo” đẩy nhau ra rồi bảo là muốn tốt cho người kia.

Chính vì vậy chang vô cùng ưng khi trong truyện này, dù có nhiều lúc khó khăn tới cỡ nào, nhưng một khi đã xác định tình cảm, Thiếu Đường và Tiểu Bắc chưa một lần mảy may nảy sinh cảm xúc muốn buông tay, thứ hai người phải đương đầu không chỉ là khó khăn từ phía gia đình, mà còn là tuổi tác, hoàn cảnh sống, thời đại… Nhưng càng gặp phải nghịch cảnh tới đâu, thì chỉ càng khiến tình yêu của họ thêm bền vững tới đó!

À lại đi xa quá, quay lại quay lại. Như đã nói, cho đến trước 10 chương cuối cùng, chang vẫn chỉ chấm bộ này tầm 9.5 điểm, thế nhưng 10 trước cuối thật sự có một nút thắt đẩy mạch truyện lên khá cao trào, làm chang khóc nức nở điên cuồng, và đọc truyện mà phải khóc thì mới thấy sướng :v thế nên chang hết sức vui mừng cống hiến thêm cho truyện nốt 0.5 cuối :v

Ngoài ra thì bộ này còn vô vàn điểm cộng khác. Đầu tiên thì phải kể đến nhà edit. Trước đây chang từng review bộ Mè Xửng của Fly (nhà AN YÊN – 安) rồi, và phải nói là chang siêu siêu thích giọng văn của cổ. Vừa mượt, vừa trau chuốt lại vừa đẹp. Cũng may bộ này cô ấy thầu. Cảm giác một bộ hay như vậy mà lỡ edit không tốt thì thật sự là quá uổng phí rồi <3

Cái nữa là tuyến tình cảm trong truyện. Không chỉ tình yêu đôi lứa của nhân vật chính và cặp phụ (cặp phụ của Mạnh Tiểu Kinh cưng lắm lắm nhaaa), mà cái chang muốn nói ở đây là tình cảm gia đình, tình cảm giữa bạn bè thân thiết, và tình cảm giữa thầy cô đối với học sinh. Chắc chắn sau khi đọc xong, không ít bạn phải bùi ngùi ngồi ngẫm lại về các mối quan hệ xung quanh mình, và sẽ cảm thấy chính mình nên yêu thương, phụng dưỡng cha mẹ nhiều hơn lắm đó.

Thật ra chang còn muốn nói rất nhiều điều nữa, nhưng nói hết thì sợ mọi người không còn gì để đọc, thôi thì tới đây thôi vậy. Các bạn hãy mau mau nhảy hố rồi quay lại đây bày tỏ cảm xúc với chang nhé. Yêu <3

Link đọc truyện: https://dammong.com/truyen/muoi-nam/

12 nu than | de ba